Monday, July 28, 2025

MÙA MƯỚP MUỘN

 


   Mùa mướp năm nay tôi bỏ hột thật muộn màng. Hết Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ gần hết tháng Bảy sắp qua tháng Tám thì giàn mướp muộn của vườn tôi mới có vài trái lèo tèo.

   Đó là do tôi tình cờ thôi, qua nhà con trai có cây mướp muộn còn lại tôi đem về trồng chơi. Trồng chơi thôi, thật ra nếu "trồng thật" thì giờ này mướp đã đầy giàn rồi.



    Nhìn quả mướp cuối  mùa khỏi đoán tôi cũng nói đúng ngay là giống mướp "trâu". Giống mướp trâu vừa ngắn vừa thô không mượt mà bằng giống mướp "hương" được.

 

    Tôi lấy kinh nghiệm từ những ngày còn ở quê nhà. Bạn đọc phần nhiều đều hiểu hai chữ "quê nhà" của người viết là ở đâu rồi. Cái xã có tên Sơn Mỹ những ngày hai vợ chồng cùng bầy con dại "tạm trú trường quê" đó mà. Chuyện nương rẫy ngày đó trong hồi ký, người viết đã kể nhiều hầu chuyện với bạn đọc nghe đỡ buồn. Có điều cái giàn mướp "hương" ngày đó tôi khó lòng quên được. Giàn mướp ngày đó là "cơm gạo áo tiền" đúng nghĩa nhất. Những cây rừng tôi vác từ rẫy về trường Sơn Mỹ, gầy dựng giàn mướp phải nói là rộng "thênh thang" sau lưng mái tranh nghèo của người tiều phu bất đắc dĩ. Những trái mướp hương dài thòng, khách buôn ưu ái mua hết đem về bán chợ Lagi một thời thật đáng nhớ. Thật đáng nhớ do giàn mướp ngày xưa đã giúp cho vợ chồng tôi kiếm được những mớ tiền khá bộn. Giàn mướp liên tục khơi rộng, màu xanh và hoa vàng lan xa cùng bao đàn ong tới lui vội vả, rồi nhiều trái mướp dài lủng lẳng dưới bầu trời lộng gió và nắng ấm chan hòa từng là niềm vui cho hai vợ chồng ngày đó. 




    Giờ đây, sau đúng ba mươi năm qua Mỹ, kẻ trồng giàn mướp muộn cho nó... "vui cửa vui nhà" đó thôi. Lặng ngồi vườn sau, người viết cố tình chú mục theo dõi chú ong tới muộn. Ừ nhỉ ! không biết ai "báo" cho chú ong này biết mà bay tới. Thật là chuyện của thiên nhiên. Những hoa mướp muộn màng đến thế, nhưng con  ong kia không biết từ đâu lại bay tới? Sắp đặt của thiên nhiên không ai muốn mà được. Dù sao chú ong tới muộn này cũng giúp cho vướn tôi có vài trái mướp muộn mùa để "ngắm chơi".  

Đúng vậy, trái mướp đong đưa bên vài bông hoa mướp màu vàng rực rỡ. Chẳng ai quấy động một thú vui bình dị cùng riêng lẽ của tôi sau vườn. 



 




   Bên ngoài, thế giới của biến động của bon chen; kệ họ. Tôi chợt nhớ hai ba câu thơ cổ văn ngày xưa thật xưa, hơn năm mươi năm rồi dưới mái trường thân yêu Nguyễn Hoàng ngày cũ...

Mặc ai hỏi, mặc ai không hỏi tới,
Gẫm việc đời mà ngắm kẻ trọc thanh.
Này này sĩ mới hoàn danh.

(Nguyễn công Trứ)


    Người viết chẳng dám cao vọng vào câu chót của bài thơ "Kẻ Sĩ" của Cụ Nguyễn công Trứ, chỉ tâm đắc với hai câu trên, "Mặc ai hỏi, mặc ai không hỏi tới Gẫm việc đời mà ngắm kẻ trọc thanh".


    Thật thế, thế giới càng văn minh tiến bộ về vật chất chừng nào thì "kẻ trọc người thanh" càng nhiều chừng đó. Thiên hạ đang khổ trong chiến tranh bom đạn không ngày nào yên...tôi hôm nay tại vườn sau bằng lòng cho một số phận bình an. 


    Như hôm nay bên bông hoa vàng và trái mướp cuối mùa cùng làm bạn với chú ong đang "chăm chỉ" công việc; thế là đủ rồi người viết chẳng cầu mong gì hơn./.


ĐHL 28/7/2025

No comments:

Post a Comment

TÌM DẤU VƯỜN XƯA

Nhớ Cam Bình Thôn Tết Đinh Dậu 2017     TUỔI GIÀ lãng đãng trôi về như đám mây trời bềnh bồng vô định chúng ta chẳng biết đâu là điểm dừng? ...