Saturday, July 12, 2025

John Steinbeck - ĐOÀN VIÊN (PHẦN 2)

      tiếp theo phần I ...



Jane Darwell trong vai Má Tom Joad


...

Tiếng mỡ sôi xèo xèo trên bếp.


     Pa bước vào và tránh qua bên cho Tom nhìn rõ mặt mẹ mình. Bà đang gắp mấy lát thịt heo ba chỉ dài, cong queo ra từ chảo. Cửa lò nướng vẫn mở, bên trong một cái song đầy bánh bít -quy nướng đang chờ bưng. Bà ngước ra huớng cửa, ánh mặt trời sau lưng Tom, chỉ thấy một bóng đen xung quanh là một viền sáng màu vàng rực rỡ. Bà gật đầu vui vẻ:

               -Vào đây các vị, thật là may sáng nay tôi làm rất nhiều bánh.

    Tom vẫn đứng yên lặng ngắm mẹ mình. MÁ vẫn to con như vậy, nhưng không phì; vạm vở, sức mạnh để bao lâu có sức chăm con cùng làm lụng.



 Má vẫn mặc cái áo đầm truyền thống "Mẹ Hubbard " bằng vải xám, rộng thùng thình. Thời gian trước còn có hình hoa trên đó, nay hoa đó phai nhiều, họa hoằn còn lại vài ba vết nhỏ, nhàn nhạt trên nền vải cũ mèm. Cái áo đầm dài phủ đến mắt cá cùng đôi chân trần thô kệch, Má đang khéo léo, nhanh nhẹn lui tới trên sàn. Mái tóc bạc xám rời rạc của bà, cột sau đầu thành một túm lưa thưa. Đôi tay mạnh khỏe, đầy nốt đồi mồi, tay áo xắn tới khuỷu. Hai bàn tay đầy đặn, khéo léo chẳng kém gì con gái. Bà cố ngước nhìn ra hướng ánh nắng. Khuôn mặt không nét nào khờ khạo mà tự chủ, tử tế. Đôi mắt nâu vàng xem chừng đã đương đầu với bao tình huống khó khan,  đau đớn, thống khổ. Từng bước chịu đựng để vượt qua bao thử thách gian nan quá sức. Bà xem chừng thông hiểu, chấp nhận, hay ôm lấy phận sự  'nội tướng' (citadel) cả một gia đình, một 'thành lũy' không ai có thể dẫm nát được. Bởi Già Tom cùng bầy con không thể cảm nhận được niềm đau hay nỗi sợ hãi, ngoại trừ bà từng cảm nhận và tự thực hành cách chối bỏ sợ hãi cùng đớn đau cho chính mình. Và bởi vì, niềm vui nào đến trong nhà chỉ chờ xem vào bà. Bà đã tập được thói quen sẵn sàng tạo được nụ cười với mọi chuyện dù không mấy vui. Có điều quan trọng hơn cả vui vẻ, đó là tánh trầm tĩnh. Sự điềm đạm lệ thuộc vào tánh đó. Vị trí khiêm tốn nhưng quan trọng nhất cho bà. Tư cách cùng vẻ thuần hậu của bà tạo nên từ vị trí tuy khiêm tốn nhưng là trụ cột cho gia đình. Đó là vị trí của "người thầy thuốc"  mỗi khi đôi bàn tay của bà càng lúc càng trở nên chính xác, khéo léo, hoàn mỹ- là vị trí của "người trọng tài"  đó là lúc bà xét xử khách quan, không lầm lỗi, chẳng khác gì một vị nữ thần. Bà biết được lúc nào dao động bởi chuyện gia đình, và nếu như bà thực sự dao động hay tuyệt vọng thì lúc này gia đình sẽ chẳng còn đứng vững, khả năng một gia đinh đi làm được chắc cũng không còn.

      Giờ MÁ nhìn ra huớng sân tràn trề ánh nắng, cạnh cái bóng đen kia. Pa đang đứng gần dáng người lạ đó thúc hối, lắc vai người đó một cách thích thú:

              -Vào đi...xin 'Ông' vào đi ông van lên
    Mặt Tom hơi bẽn lẽn, anh bước qua ngạch cửa.

     Bà đang vui vẻ ngước lên bên cạnh cái chảo chiên thịt. Bàn tay bà từ từ hạ xuống, cái nĩa rơi đánh xoảng trên nền gỗ. Mắt bà mở rộng, con ngươi giãn ra. Miệng há hốc, hơi thở nặng nề, bà nhắm mắt lại:

           -Chúa ôi, Ôi con xin đội ơn Chúa!

    Đột nhiên mặt bà chuyển qua trạng thái đầy lo sợ:

              -Tommy !!! con không bị truy nã, con không vượt ngục chứ?

              -Không hề có chuyện đó má ơi! con được làm cam kết. Giấy tờ con đây nè!




   Vừa nói anh vỗ tay ngang ngực.
   Bà nhích lần tới Tom, hai chân trần chẳng nghe tiếng động, mặt bà tràn ngập ngạc nhiên. Bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng vào cánh tay đứa con trai, cảm nhận từng bắp thịt khỏe mạnh. Ngón tay bà đưa lên sờ vào gò má anh y như động tác của một người mù. Thế là niềm vui của bà hôm nay đã bù lại cho ‘một núi’ buồn chồng chất bấy lâuMôi dưới Tom lọt giữa hai hàm răng, chợt cắn mạnh. Mắt người mẹ ngạc nhiên nhìn tia máu nhỏ bắn xuống môi anh. Bà chợt hiểu, tánh chủ động của bà lập tức trở lại trong người, bà buông tay xuống ngay. Hơi thở của bà mạnh hơn:

               -May quá, cả nhà sắp đi xa, một chút nữa là không gặp con rồi. Trời đất mênh mông sau này làm sao con có thể tìm ra gia đình được?

    Bà lượm lại chiếc nĩa, gạt bớt lớp mỡ đang sôi xong lấy ra mấy miếng thịt heo chiên đen, cong queo. Xong, bà đặt bình cà phê đang cạn lên  cạnh bếp.

   Già Tom giờ cười khúc khích,

              -Đây là đùa Má mầy một chút thôi nghe? hai cha con muốn lừa bà một tí, giờ xong rồi. Xem bà đứng sững thế kia. Yên lặng! coi chừng Ông Nội nghe sẽ tới đó. Nhìn như ai đã làm bà chết điếng người. Ông Nội cũng nổi điên và nói bậy bạ như lúc thằng Al  em con, dám bắn vào chiếc khinh khí cầu của quân đội . Tommy, ngày đó có chiếc khinh khí cầu to dài tới nửa dặm. Al lấy khẩu săn nai 30-30 và bắn vào nó. Nội lại la lên' đừng bắn, con chim đó, Al, đợi nó lớn lên rồi bắn; nói xong Ông lại nổi điên  nghĩ gì nói đó.

    MÁ chắc lưỡi rồi lấy trên kệ xuống chồng dĩa thiếc nho nhỏ.

    Tom nhớ ra vội hỏi:

               -Ông Nội đâu? Sao con không thấy 'Cụ Già điên’ hả Pa  (ol'devil)?

   Má để chồng dĩa lên bàn ăn, chồng tách cạnh đó. Bà trả lời, giọng chắc chắn:

           -Ô! Ông và Bà ngủ trong vựa. Già thì hay dậy nên sợ vấp té vào lũ nhỏ đó con à.

    Pa chen vào:

                -Đúng đó, đêm nào Ông cũng thức, đi lò mò như người điên. Ông té nhào lên em Winfield làm Winfield hét to. Ông tiểu ngay trong quần, càng lúc càng mất trí. Mới đây, Ông lại chận đường mọi người làm ầm ĩ trong nhà.

 Giọng cha Tom nhỏ dần theo tiếng chắc lưỡi.

                -À, nhà mình cũng có lúc rộn ràng. Có hôm cả nhà mình hét lên kết tội em AL, thật là cậu trai tự cao (smart aleck), em con nói,' Thật điên, Nội sao ông không chạy ra ngoài đi làm cướp biển đi? Ôi, câu nói càng làm Nội nổi khùng thêm bằng cách đi tìm súng. Đêm đó Al phải chạy trốn, ngủ ngoài đồng. Nhưng giờ thì Ông cùng Bà đều phải ra ngủ ngoài vựa cả.

   MÁ tiếp,
   
            -Hai người thức dậy và muốn ra ngoài gi nào giờ nào cũng được. Ba mầy hãy chạy ra vựa nói với Ông Bà Tommy về rồi. Nội cưng nó lắm.

             -Được thôi, Pa đồng ý ngay...đúng ra tôi chạy báo trước khi bà nhắc
.

   Ông vội ra cửa đi xuyên qua sân, hai tay vung vẫy thật cao.

   Tom nhìn theo cha mình, giọng nói của Má anh đưa anh về thực tại. Bà đang rót cà phê cho anh.

       -Tommy nè!

      Bà tránh nhìn lúc gọi con mình, giọng lưỡng lự, cùng chút gì rụt rè.

                          -Dạ?

    Giọng anh rụt rè thêm từ giọng hỏi rụt rè của người mẹ, sự lúng túng kỳ lạ. Mẹ và con đều biết mình nhút nhát, sự nhút nhát càng tăng khi càng tìm hiểu lẫn nhau.

              -Tommy à, Má cần phải hỏi con-con không bị điên chứ?
              -Má nói sao ? Điên hả ?
             -Con có bị đầu độc cho thành điên không ? Con không thù ghét ai chứ? Trong tù họ không làm ung thối con với bệnh điên chứ?

   Anh chỉ nhìn bên hông mẹ, ánh mắt nhiều thắc mắc, làm sao mẹ anh có thể biết chuyện kia?
                  -KH Ô..NG, giọng anh to hơn ...chỉ một lúc thôi má à, con chẳng tự hào giống mấy gã kia đâu. Con xua nó ra khỏi trí óc rồi. Chuyện gì vậy MÁ?

     Giờ bà nhìn kỹ con trai, miệng mở rộng, như muốn nghe rõ hơn, mắt bà như muốn đào bới để biết được nhiều hơn. Khuôn mặt bà đang trông đợi câu trả lời từng bị giấu diếm trong ngôn từ.  Giọng bà pha chút bối rối:

               -Má biết Purty Boy Floyd. Má biết mẹ cậu ấy. Họ đều là người tốt. Nhưng thật rủi cho cậu ta, đúng vậy, người tốt như cậu ấy đúng ra nên…

  Bà tạm dừng một lát, lời bà tiếp tục tuôn ra:

                  -Má không biết hết hoàn toàn trường hợp đó--nhưng có một điều má biết. Cậu ấy chỉ làm bậy một chuyện nhỏ thôi thế mà người ta làm tổn thương cậu ấy, bắt bớ, đánh đập đến nỗi phải trở thành điên dại. Rồi điều tệ hại tiếp cho cậu ta làm ra lại do chứng điên đó và cứ thế người ta tiếp tục làm tổn thương cùng hành hạ...Thế là cậu ta trở thành điên thật. Họ bắn như bắn một kẻ bất lương, và cậu bắn lại, thế là họ săn lùng như săn lùng con sói, cậu ta biến thành con thú rình rập chờ vồ mồi, tương tự con sói xám (lobo) vậy. Cậu ta điên thật sự, không là con trai, không phải con người nữa, lang thang như con thú hoang dại. Nhưng bà con biết cậu ta không bao giờ làm hại ai. Cậu ta chẳng hề điên với họ. Cuối cùng họ săn lùng ra và giết cậu ta mất. Chúng ta không quan tâm báo chí nói cậu ta xấu ra sao, mà vấn đề chúng ta cần biết chuyện đó xảy ra làm sao?

                                                               chó lobo (Mexican wolf)

   Bà ngưng nói, liếm làn môi khô, khuôn mặt bà nhuốm nét bi phẫn (aching question).

          -Má rất cần biết, Tommy. Họ hành hạ con nhiều lắm không ? Họ có làm con điên lên như chuyện má kể không?

  Đôi môi nặng nề của Tom kéo dài sâu qua hàm răng. Anh cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay mình.
               -Không, con không giống trường hợp Má kể đâu.

  Ngưng một lát, Tom chăm chú nhìn những cái đinh gãy, lổm nhổm y vỏ sò.

                   -Suốt thời gian trong tù con gắng tránh xa mọi chuyện rắc rối như má kể. Nên con không quá điên như vậy.

    Bà mẹ thở phào,

        -Tạ ơn Chúa! 
bà nói trong hơi thở.
      Anh ngước lên nhanh:
            -Má, khi nào má cho con biết họ đã làm gì nhà ta vậy má?

  Bà tiến gần, đứng sát vào đứa con trai giọng trìu mến:

               -Tommy, đừng một mình dại dột đi chống họ làm gì. Người ta sẽ lùng con như săn một con sói. Tommy, má hằng nghĩ, mơ ước, và tự hỏi trong lòng. Họ nói, họ sẽ đuổi hàng trăm ngàn người như chúng ta ra khỏi vùng này. Nếu tất cả số người này đều điên hết, Tommy, khi đó họ sẽ không còn sức đâu để săn lùng được.

  Bà ngưng nói.

  Tommy ngước nhìn mẹ, mí mắt anh dần dà khép lại cho đến lúc chỉ còn một ngấn long lanh đọng trên hàng lông mi.

           -Ai cũng nghĩ vậy hả má? anh khẩn khoản hỏi.
              -Má chẳng rõ lắm. Ai cũng choáng váng về chuyện đó. Họ đi lanh quanh như người mê ngủ.

                cảnh trong phim- nhà Tom mừng đón Tom về (trái qua bác John, Noah anh Tom, Nội Tom, Pa Tom và Tom Joad)

 Ngoài sân vọng vào tiếng nói nghe như dê kêu, hay eo éo nghe như thứ ngôn ngữ cỗ xưa nào không ai hiểu được:

-  Pu-Raise Gawd fur vittory ! pu-raise Gawd fur vittory !

Tom quay người, mở miệng lớn cười.

            -Ô Bà Nội! cuối cùng bà cũng biết, cháu về nhà rồi bà Nội ơi...bà khác trước nhiều quá!

Mặt mẹ anh trở nên đanh lại, ánh mắt lạnh băng.

              -Má sẽ không bao giờ để cái nhà này thua cuộc dễ như vậy...má không bao giờ để gia đình này ra ở ngoài đường. Má không bao giờ bán bất cứ thứ gì...mấy người tới rồi kìa.

    Bà trở lui bếp đổ hết bánh bít quy nướng vào hai cái dĩa. Xong, bà rắc đều bột lên chảo mỡ để làm món sốt (gravy),hai bàn tay bà dính bột trắng phau. Xem mẹ làm một giây, Tom bước ra cửa.


    Bốn người tiến vào sân. Ông Nội đi trước, gầy còm, tả tơi nhưng nhanh nhẹn. Chân phải ông luôn phóng nhanh, vạt áo ngoài trật hết nút. Ông vừa đi, vừa cài lại nút lưng quần.  Bàn tay già nua lay hoay tìm mấy chiếc nút, ông gài lầm nút trên vào khuy dưới, thế là trống phần còn lại không gài được. Chiếc quần dài đậm màu, tả tơi đã đành, áo sơ mi xanh ông bận cũng rách nát. Không gài được nút quần,  cái quần lót màu xám lộ ra ngoài, cũng không có nút. Lồng ngực gầy gò, trắng nhợt, nút quần lót bị tung ra làm rõ những đám lông trắng bù xù. Ông đành chịu thua nút quần (phéc mo tuya--fly

 GRAMPA- Ông Nội

 vụng về cài nút quần lót, rồi bỏ cuộc, lo kéo cái dây treo màu nâu. Khuôn mặt gầy gò, nét phấn kích, đôi mắt nhỏ,  sáng tinh quái chẳng khác đôi mắt đứa con điên. Đó là một nét mặt gắt gỏng, than phiền, cũng là tinh nghịch cười đùa. Ông chống đối, cãi vả, lắm khi kể chuyện tục. Rõ ràng ông là một ông già dâm dật. Lẩn quẩn, dữ tợn, bồn chồn nóng nảy, chẳng khác gì đứa trẻ hư.  Tất cả tính chất kia gộp lại tạo nên hình ảnh "điên điên tàng tàng" cùng hài hước. Ông lại uống rượu nhiều nếu có, ăn rất nhiều nếu sẵn, sau hết là nói suốt ngày.

                                            GRANMA-Bà Nội

     Bà Nội khập khểnh theo sau lưng Ông. Người sống còn được là  nhờ vào tánh hung tợn chẳng kém Ông. Bà luôn giữ tín điều cùng lòng sùng đạo. Tánh khí  quái dị ngôn ngữ hung dữ nghe đinh tai nhức óc cùng đời sống  dâm dục, dã man ngang bằng chồng. Có lần, sau buổi gặp nhau, trong thời gian bà đang thực hành phép 'nói tiếng lạ' (speaking in tongues) bà bắn luôn hai băng đạn shotgun vào người chồng, khiến Ông gần đứt lìa một bên mông . Sau vụ đó Ông lại cảm phục bà và không còn dám hành hạ bà như trẻ con hành hạ con bọ nhỏ bé. Lúc đi, bà năng kéo cái váy Mẹ Hubbard lên tận đầu gối, vừa kêu như tiếng dê, âm thanh lạ lùng như tiếng khóc ré chói tai,

  -Pu raise Gawd fur vittory...
-----------------------------

Nói Tiếng Lạ (speaking in tongues)
thuật ngữ chỉ về một hiện tượng ngày nay được cho là nói một cách 'tự đông' hay' vô thức'. Người thực hiện 'nói tiếng lạ' speaks in tongues- không biết gì mình đang nói (có thể xem tương tự hình thức lên đồng của Việt Nam) họ có thể nói tiếng ngoại quốc mà họ chưa biết , hay một ngôn ngữ tự làm lấy, hay có thể trở về nói giọng thời con nít của người này.[http://www.urbandictionary.com/define.php?term=speaking+in+tongues]

-------------------------------------

    Hai ông bà lại tranh nhau bước qua đám vườn rộng. Chẳng lúc nào mà ông và bà nội không gây sự , mọi chuyện đều chống nhau.  Hai người yêu, thích, gây sự; nó thành một nhu cầu không thể thiếu. Pa và Noah chậm rãi theo sau. Noah, người anh cả, thân hình cao khác thuờng, bước đi vẻ mặt khác lạ, trầm, xen chút bối rồi. Trong đời, anh chưa biết nổi giận.  Anh cũng thấy lạ lùng với những ai nổi cơn thịnh nộ, ưa thắc mắc, khó khan. Lúc này anh nhìn họ y như  nhìn kẻ điên. Noah đi thật chậm, ít nói với ai.  Kiểu đi chậm đến nỗi ai không biết anh có thể lầm anh là thằng khờ nào đó. Thật ra Noah chẳng phải đần độn, chỉ ‘khác thuờng’ thôi. Tánh anh ít tự cao, ít đòi hỏi tình dục. Làm lụng, ngủ nghỉ tùy hứng (curious rhythm), nhưng Noah lại sống đủ. Anh yêu mến mọi người, nhưng tình cảm này chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Dầu không ai hiểu lý do, Noah luôn mang trong người ấn tượng về sự khác lạ của anh từ đầu, thân hình, tới chân và ngay cả trí óc; trong nhà chẳng ai còn nhớ lại những chuyên này. Cha anh hiểu lý do tại sao Noah biến dạng, nhưng Pa lại không nói cho ai vì xấu hổ.
                                                                      Noal 
    Đêm Noah ra đời, người cha một mình lo cho vợ.  Cha anh bấn loạn giữa tiếng la hét thất thanh của vợ, giữa hai đùi người đàn bà đang căng ra, lo âu đến điên người. Ông phải dùng bàn tay, những ngón mạnh bạo của mình thay thế kẹp, ông phải lôi, phải vặn mình đứa bé. Bà mụ tới quá trễ. Tới nơi bà đã thấy đấu hài nhi méo mó, cổ bị kéo dài, thân mình đứa trẻ lại biến dạng hẳn. Tuy nhiên, bà còn khả năng dùng tay ép đầu, chèn thân hình hài nhi lại như cũ. Tuy vậy Pa anh vẫn mãi nhớ, vẫn mãi hổ thẹn. Đó là lý do khiến ông cưng yêu Noah hơn mấy đứa khác. Trên khuôn mặt rộng của Noah, đôi mắt quá xa nhau, cái hàm dài yếu ớt làm Pa nhớ lại hình ảnh đầu đứa bé bị vặn, xương đầu méo mó lúc mới sinh . Noah có thể làm mọi việc ông nhờ, biết đọc và viết, làm việc và hình dung ra công việc, nhưng coi bộ anh chẳng tha thiết với gì; trong Noah là cả một sự hờ hững đối với những thứ mà người đời thèm khát, cần có. Anh sống yên lặng, khác lạ dưới  một mái nhà. Anh canh chừng, coi sóc, gia đình này qua đôi mắt bình thản. Anh là một người khác lạ đối với thế giới bên ngoài, nhưng anh không cô đơn.
    Bốn người đi qua sân, Ông Nội lên tiếng ngay:
-Thằng cháu đâu rồi, quỷ tha ma bắt mày (Goddamn it), nó đâu rồi?
    Miệng nói, tay ông vụng về tìm lại nút quần, lại lẩn lộn xỏ tay vào túi. Thấy Tom đứng tại cửa , Ông dừng lại làm ngáng ba người đi phía sau . Hai con mắt nhỏ ,tinh quái , của Nội Tom sáng lên:
   -Nhìn thằng cháu nè, nó như con chim giẻ bay xa, chẳng phải thằng Joads ở tù đâu nào !
   Ông  hăng hái:
  -Không có quyền gì bắt cháu ta vào tù. Nó làm y ta. Mấy thằng chó đẻ không có quyền gì hết.
   Trong đầu ông lại chuyển ngay qua ý khác, hăng hơn,
-Thằng già Turnbull hôi thúi đê tiện, hắn thật phách lối, cháu ta ra rồi đó, để xem hắn dám bắn không nào? hắn khoe hắn mang dòng máu Hatfield.  A !  ta nhắn hắn  'đừng lạng quạng (mess around) gần thằng Joad của ta. Có thể ta cũng mang dòng máu McCoy trong người ta đây nhé' ta nhắn tiếp ' mầy thử bám gần Tommy xem nào, ta sẽ tìm ra ngay và làm cho mầy một trận nên thân (ram it up your ass) Ta nhắn và còn làm hắn sợ.
   Bà Nội, không nghe lời nói trên, chỉ làm từng tràng như tiếng dê (bleated)
   -Pu-raise Gawd fur vittory…
  Nội Tom bước lên vỗ vào lồng ngực anh, ánh mắt ông long lanh mang đầy tình cảm cùng niềm tự hào về đứa cháu.
-Con khỏe không , Tommy ?
-OK. Tom trả lời...Nội sao, có khỏe không ?
-Ta rất khỏe (full a piss an'vinegar) .
Ý tưởng ông lại vụt qua chuyện khác :
- Chúng không sức nào giữ được thằng Joad trong tù!  'Tommy phá nó dễ như bò phá rào vậy' giờ cháu ta đã lọt ra đây này.
-Thôi tránh, ta đói lắm rồi.



    Ông chen qua mọi người, ngồi xuống, tự bỏ vào dĩa, nĩa cùng hai cái bánh bít quy thật lớn, đổ đầy một lớp sốt lên thức ăn, chưa ai vào bàn thì ông đã ăn đầy miệng .
Tom cười trìu mến :
              -Ông không còn 'quậy' nữa chớ ?
   Miệng ông tham ăn đầy quá nên không nói được, dù chỉ ấp úng, nhưng đôi mắt nhỏ bé tinh quái hình như  ‘đang cười’, đầu Ông gật lia lịa. Bà xen vào như muốn chọc tức:
          -Một tên hết thời, một tên bị rủa thì không sống nỗi. Ông già này chỉ còn xuống địa ngục theo con bài phé thôi. Lạy Chúa (Praise Gawd )! lại còn muốn lái xe tải .
Bà trêu thêm:
                -à.. à , ông không dám đâu .
  Ông nghẹn, miệng đầy bột phun vào vạt áo, xong ho một cách yếu ớt. Bà nhìn qua Tom cười:
          -Ông già bẩn thỉu quá, phải không cháu?
  Bà xem đó là hình ảnh thích thú.
    Noah lại gần, cặp mắt cách xa lạ lùng trên mặt  nhìn quanh người Tom. Chỉ một thoáng cảm xúc hiện lên khuôn mặt Noah.
Tom chào trước:
              -Khỏe không anh Noah?
              -Khỏe, Noah trả lời Tom...em khỏe không?
    Chỉ ngần ấy, nhưng cũng biểu lộ một không khí thoải mái. MÁ đưa tay đuổi ruồi đang bám vào tô nước sốt:
            -Nhà mình chẳng đủ chỗ để ngồi hết với nhau, thôi mỗi người hay cầm dĩa tìm quanh , ngoài sân hay góc nào đó tạm đi.

Bất ngờ, Tom kêu lên:

            -Ô! thầy đạo đâu rồi? Thầy mới đây, sao đâu mất rồi?
    Pa cũng ngạc nhiên:
                 -Pa mới thấy Thầy đây mà?
    Bà Nội vội quay lại, vẫn cái giọng chát chúa đó,
            -Cháu nói sao? Thầy giảng đạo ư? có cả thầy giảng đạo tới cùng con nữa ư? Đi tìm thầy ngay, hôm nay chúng ta cần một phép ân sủng mới được.

 Bà lại xỉa xói vào Ông Nội:

             -Ăn chậm quá đi, cái ông này, đứng dậy, tìm người thầy đạo mau nào.

    Tom bước vội ra cổng,

        -Ô, thầy Jim, Jim Casy ơi!  vừa gọi anh vừa bước nhanh ra sân. …

                Thầy Casy !!!


còn tiếp Phần 3


No comments:

Post a Comment

HỐ ĐEN CÓ THẬT CHĂNG? HỐ ĐEN LÀ GÌ?

 HỐ ĐEN LÀ GÌ? HỐ ĐEN HAY LỖ ĐEN theo định nghĩa của THIÊN VĂN HỌC là một vùng không gian có lực hấp dẫn quá lớn không có thứ vật chất nào h...