TẬP LÉN XE ĐẠP- NIỀM VUI TUỔI THƠ
Ngày xưa đó mỗi dịp có vị khách nào tới thăm nhà Ngoại đó là dịp cho thằng bé như tôi tập xe đạp.
Ôi sướng quá và mừng quá khi Bác hay Chú nào đó vừa dựa chiếc xe đạp bên thành cái am đi vào thăm ngoại đó là một dịp "thần tiên" cho tui có dịp tập nhắp chiếc xe đạp quanh cái vườn bông trước sân nhà.
Chắc bạn đọc nào đồng cảm mới hiểu được niềm vui hay nỗi sung sướng một ngày còn bé khi "đạp được xe", nó chẳng khác chi là một thành công to tát?
Xin bạn đọc chớ cười hay cho người viết "cường điệu" mà thật sự ngày đó nó "sướng" thật tình. Người viết thấy khó để diễn tả cho hết một sự vui sướng tuy rằng nhìn lại giờ đây ai cũng cho rằng quả là quá đơn sơ và chân chất. Quả đúng, do đó là một thời tuổi nhỏ cùng một thời vật chất chưa phát triển dồi dào.
Nếu khách đi xe đạp đầm thi là điều quá may do ta cứ ngồi và giữa mà "nhắp nhắp" chiếc xe đạp chạy quanh cái vườn trước. Mà xe đầm là gì? và đạp "nhắp" là chi?
Chữ đầm có thể do chữ "dame" là đàn bà phái nữ mà ra.
Đạp "nhắp" là gì? phải giải thích chứ?
Đạp "nhắp" là chỉ "nhịp nhịp" cái pedal cho cái dây sên (chain) tới một chút thôi, do chưa đi được hoàn toàn, khác với người lớn chân dài đi vững đạp luôn một vòng.
Thế thì sao gọi là xe đạp giàng?
Theo google thì cho là "có thể do đọc trại từ hãng xe GIANT mà ra?"
Nhưng nói thế không đúng, do hãng xe GIANT Đài Loan mới thành lập sau này đó là 1972 thôi?
Còn trước đây vào thập niên 1960 chính chúng ta kể cả người viết đã quen gọi xe giàng / xe đầm rồi?
Có thể chữ "giàng" là do bộ giàn tức là khung chắc chắn mà ra. Nhìn chiếc xe đạp giàng ai cũng thấy chắc chắn và chỉ dành cho đàn ông đi thôi.
Dưới làng, bà con hay đi xe giàng do nó cứng cáp chở đồ, chịu đựng lâu dài. Khác với thành phố người thanh thị đi xe đạp đầm, thanh lịch hơn. Dĩ nhiên chỉ có đàn ông đi xe giàng ít ai thấy đàn bà đi xe giàng cả?
xe đạp đầm có thể do chữ dame nên giành cho phái nữ như sau này người ta gọi xe honda dame vậy
một honda dame thời 1960-1970
một honda dame thời 1960-1970
Tập chiếc xe giàng thì thò một chân qua bên đạp 'cà nhắc' nghiêng hay oẹo người là xong. Cái thế này xưa kia quê mình gọi là tập đi kiểu "cẳng chó".
Lại thắc mắc, sao gọi là tập đi "cẳng chó"? theo người viết, có thể do hình ảnh giống con chó đứng nhếch một chân lên cao mỗi khi nó muốn đi 'tè' cũng nên? Quý bạn xem hình trên xem có giống hình ảnh tập xe giàng chăng?
Tập xe giàng, thật ra cừ khôi hay nói cho đúng hơn là giỏi hơn tập xe đạp đầm.
Ôi nhớ đạp oẹo người như thế nhưng phải đi ra cái đường kiệt trước nhà ngoại con đường mới thẳng. Cái thế tập đạp xe giàng đi quanh vườn hoa khó và dễ té hư cây.
Dần hồi chi, tập xe đạp hai loại đã xong và biết đi xe đạp là cái thời học lớp nhì lớp nhất.
Sự sung sướng càng cao khi buổi nói chuyện của vị khách càng lâu cho ta tập đạp xe...
Cho đến khi đạp xe vững vàng thì thành phố vẫn nhiều xe đạp. Một thời honda chưa có ngoài trừ mobillete của các chú, velo solex của các cô hay lambretta, vespa của các phú gia...
Tuổi thiếu niên, lúc người viết đạp xe đạp vững vàng là lúc chiếc xe và tôi từng giúp ích được mẹ mình khá nhiều. Nhớ sao cái quán bán hàng tạp hóa trước ngõ kiệt thân yêu ngày trước. Quán mẹ tôi luôn đầy đủ các mặt hàng đó là do hàng ngày người viết đạp chiếc xe giàng lên mua hàng tận phố Quảng Trị mang về....
Giờ đây quá khứ đã qua rồi. Quê hương đổi mới. Xe đạp là mốt thể thao, thời thượng. Nếu là phương tiện cho các em đi học thì muôn hình vạn trạng đủ loại đủ kiểu tha hồ lựa chọn...
Thế nhưng đố ai còn cảm nhận được đầy đủ một cách hoàn toàn niềm vui của những phút giây tập ...cà nhắc cà nhắc xe đạp một thời con nít ngày xưa?
Giới trẻ hiện nay, cảm nhận hay chúng ta lớp phụ huynh muốn diễn tả lại cho đúng được niềm vui từ những hình ảnh bình dị đơn sơ ngày xưa đó há dễ có mấy ai?
Đinh hoa Lư
No comments:
Post a Comment