Tuesday, April 8, 2025

50 NĂM KÝ ỨC TÙ BINH

 




ngày 24.3.1975, có một toán phim từ miền bắc qua sông Thạch Hãn để vào Huế, họ gặp toán tù binh của đơn vị ĐHL ngang đoạn Cầu Dài -Bến Đá. Sau đó toán phim đó đã hoàn thành cuốn phim ĐƯỜNG VỀ GP HUẾ. Tác giả có cơ hội copy lại hình ảnh toán tù binh của đại đội 2/TĐ105 TKQT đang bị dẫn ra hướng bắc vào ngày đó. Tối 24.3.1975 toán tù binh đầu tiênnày ra tới Đông Hà và bị tạm giam tại Thôn An Lạc gần chân cầu Đông Hà cũ. Sau đó chúng tôi được về trú tạm tại trường Lai Phước bên sông Lai Phước. Hơn một tuần ở đây, càng lúc càng có đông tù binh từ hướng Huế ra...Khoảng mồng 5 tháng 4, 1975 chúng tôi được dẫn lên hướng Cam Lộ...


đồng bào Quảng Trị từ Phò Trạch chạy ra lại Hải Lăng ngày 24/3/1975 

ký ức tù binh của ĐHL

Chúng tôi ... có hai mươi năm làm tuổi trẻ
Chưa bao giờ hưởng trọn một ngày vui
Khi lớn lên quê hương chung lửa đỏ
Tuổi thanh xuân mà lỡ mất nụ cười...(Vũ thành An)


QUA ĐÈO BA LÒNG

5/4/1975

Sau khi ngủ qua đêm trong một đơn vị lán trại bộ đội bỏ trống tại Cùa, đoàn tù binh chúng tôi được dẫn bộ theo một sơn lộ đi về hướng Ba Lòng. Con đường đất đỏ quanh co, hai bên còn loang lổ hố bom, đi xuyên qua mấy trảng tranh xanh ngắt. Đi từ sáng tinh mơ khoảng xế trưa thì đoàn tù binh bắt đầu lên Đèo Ba Lòng.



Theo lời cán bộ dẫn tù cho biết: độ dài của đèo Ba Lòng phải tới bảy tám cây số. Đường đèo thì leo dốc, do vậy thỉnh thoảng chúng tôi được nghỉ giải lao. Họ là bộ đội nên áp dụng “luật quân hành”có nghĩa đi  bộ một giờ được nghỉ giải lao mười lăm phút. Ngang lưng chừng đèo, chúng tôi được dừng nghỉ sức theo quy định. 

Được nghỉ, tôi để nguyên cái ba lô dựa vào vách núi.  Vài ngọn đót, mấy vòi mây nước từ trên cao buông vu vơ trước mắt tôi. Tôi lại nghe xa xa tiếng ve núi bắt đầu 'ca vang' đón hè. Trời tháng Tư khí hậu Quảng Trị bắt đầu nóng. Cái áo ka ki của tôi giờ đã thấm ướt mồ hôi. Gần ba tuần , tù binh bị giam tại trường Lai Phước chưa có gì cả? Ai có gì bận đó; đa số còn bận áo lính, chân mang đủ thứ dép. Có điều đặc biệt không ai được mang giày lính?

Có mấy ông cán bộ vc, có thể là cấp úy, họ có bình thủy nước trà mang theo uống dọc đường. Tôi chưa quên một kinh nghiệm khá 'lạ lùng'  do những người này chỉ cho tù binh khi lên dốc nên mang ba lô ngược trước ngực, sức nặng sẽ kéo giúp đi lên mạnh hơn. Trái lại lúc xuống  đèo, thì đưa ba lô  trở lại phía lưng- nó sẽ kéo người lui sau, khỏi chúi người. Thật là thứ kinh nghiệm 'vượt đèo'  lạ lùng, lần đầu tiên trong đời chúng tôi nghe được.

 Quy định dừng chân tạm nghỉ là mười lăm phút cho một giờ đi, nhưng thời gian nghỉ có khi khá lâu. Mấy người bộ đội này cho biết lên tới đỉnh đèo đổ xuống bên kia là thung lũng Ba Lòng. Sắp tới rồi hay sao? Như thế là đoàn tù này sẽ tới Ba Lòng, cái đích của chuyến đi này.

 Tôi tiếp tục dựa lưng vào vách núi ngắm cái hẽm núi trước mắt mình. Vài bóng mây nhàn nhạt  đang la đà dưới đó. Những làn mây mỏng không che hết màu xanh của lá cây. Tiếng ve thỉnh thoảng ngưng kêu, trả lại sự im lặng cho núi rừng.


Mới hôm qua,  lần đầu tiên chúng tôi ăn củ cây bông chuối (trước tôi gọi là chuối tây), ngày xưa người mình hay trồng làm cảnh. Họ cho  tù binh nhổ lên, nấu ăn tối. Té ra chuối tây phần củ của nó khi nấu chín ăn chẳng khác gì củ hoành tinh. Họ bảo đó là cây "cứu đói". Bộ đội ăn rồi trồng lại ngay để bộ đội tới sau có "cái ăn". Đất Cùa quả thật tốt. Những bụi cây bông chuối cao ngang đầu người, rậm rịt, chúng che mất mấy "cái lán" nho nhỏ. Một đơn vị bộ đội nào đó từng ở đây giờ họ đi đâu, chỉ còn lại những túp lều vách đất, trống không?

Bao nhiêu hình ảnh xáo trộn trong đầu...thế mà ba tuần rồi tính từ lúc đại đội chúng tôi tan hàng tại Mỹ Chánh. Mười bảy người được dẫn bộ ra đến bên kia cầu Đông Hà và bị giữ ở đó tại Thôn An Lạc vài ngày. Thời gian này chúng tôi nghe tin Thuận An náo loạn? Tiếp đó Đà Nẵng ...Sau đó họ dẫn chúng tôi vào lại tại một trường học gần cầu Lai Phước, đóng tạm tại đây. Tù binh trong Huế ra càng lúc càng đông. Hàng ngày chúng tôi được ra con sông Vĩnh Phước tắm giặt. Khoảng hai tuần, đoàn tù có lệnh di chuyển. Chúng tôi được dẫn bộ theo đường số Chín lên đến Cam Lộ thì rẽ lên hướng Cùa. Tối qua và đi đến trưa nay thì cả đoàn tù được dừng  nghỉ tại đây.

Từ độ cao này tôi định hướng nhìn về hướng dưới kia- Đông Hà hay Quảng Trị một đường ngang của một dãi đồng bằng hẹp, bằng phẳng. Hướng nam trong kia xa hơn. Giờ này thì Huế và Đà Nẵng mất rồi. Hai tuần tù binh trú tạm tại trường học Lai Phước cạnh con sông, tù từ trong đó ra càng lúc càng đông: nhiều thứ lính: từ áo ô liu cho đến rằn ri.  Giờ trong nam ra sao? Bình Tuy ra sao? Người ta đồn ranh giới hai bên có thể là Phan Rang? Tôi mong sao được như thế. Nếu được thế Bình Tuy, bà con tôi bà con QT còn thuộc VNCH còn lại...hình ảnh ngày cuối cùng tôi bị bắt. Ruộng Ưu Điềm mới cấy, Làng Siêu Quần- cái làng có đàn muỗi vo ve đến 'chóng mặt'. Về ngược lại Trạch Phổ gần Ưu Điềm bên này sông Ô Lâu nơi nào đồng bào cũng chạy sạch? Chuyến xe tiếp tế cuối cùng và tin chợ Đông Ba cháy đó là những tin tức sau cùng trong đời quân ngũ. Cho đến ngày 23 tháng 3- cái ngày tôi và mười mấy người trong đại đội trở thành tù binh bên sông Mỹ Chánh.  Đám ruộng làng Trạch Phổ, Ưu Điềm thuộc Xã Phong Bình có tên trên tấm bản đồ mà người trung đội trưởng như tôi luôn nhét trong ngực. Tấm bản đồ cùng quả lựu đạn mini nhỏ xíu- quà kỷ niệm của cậu tôi cho ngày ra phép cuối năm 1974 tôi ghé tạt qua Sơn Trà, một đơn vị Lôi Hổ- tất cả đều vứt lại tại cánh ruộng mới cấy đó...


       nguồn Thạch Hãn (Ba Lòng)

Dòng suy nghĩ của tôi dừng lại khi toán ‘quân’ nói đúng hơn là toán tù được lệnh tiếp tục đi. Có vài người  kiếm đâu ra thanh cây lụi làm que chống để lên đèo, riêng tôi thì không. Tôi và Ngọc do là hai sĩ quan trung đội nên cùng có nhau trên chuyến đi Ba Lòng này. Có một số khác đều từ Huế ra: Bãi Thuận An, Phú Bài, Trung đoàn 54...chúng tôi chưa biết nhau.

Hơn hai tiếng đồng hồ, toán tù binh đã lên đến đỉnh và tiếp tục đổ đèo. Tầm nhìn bên kia bắt đầu mở rộng trước mắt chúng tôi. Một phong cảnh hoàn toàn khác lạ. Bắt đầu xuống đèo...dưới kia thấp thoáng ánh nước một dòng sông. Thạch Hãn và Thung Lũng Ba Lòng đó rồi chăng?!

                Thung Lũng Ba Lòng hôm nay

***



con đò chèo lên Ba Lòng năm xưa 




Khoảng năm 1960, tôi có theo ba tôi lên Ba Lòng. Nhưng lúc đó ba tôi theo đò chèo ngược dòng Thạch Hãn để lên quận này. Thời gian đó, Quận Ba Lòng vẫn còn. Quận và Chi CA  còn đóng trên này.  Tôi mới sáu, bảy tuổi nên trí nhớ không rõ ràng lắm. Giờ này, dù ai có giải thích hay nói một tên khác nhưng tôi từng tới vùng đất dưới kia từ thưở bé thơ. Đó là một ngày có con đò chèo từ thành phố thân yêu lên ngược Thạch Hãn, tận một thung lũng có tên Ba Lòng. Một nơi có làng mạc có dân cư hiền hòa cùng những đồng bắp tốt tươi. Riêng tôi, tất cả hình ảnh nằm trong kỷ niệm như thôi thúc chân tôi bước nhanh hơn để xuống đèo xem tận mắt giờ cái vùng kỷ niệm nay ra sao.

Chúng tôi cố bước theo nhau- những bước chân đi như không định hướng. Sự sụp đổ lan nhanh không ai ngờ mà chẳng ai chống lại được? Tôi vừa đi vừa thả hồn về hình ảnh cũ: Rà Vịnh- Ba Lòng- Bến Đá Nổi, có thể người bên kia chiến tuyến chưa ai từng nghe qua. Đối tôi vẫn giữ mãi trong lòng những cái tên đó...Một ngày xưa có tiếng chèo của người trạo phu khua nước trong đêm, có thằng bé theo cha ngược dòng Thạch Giang lên tận một nơi được người viết xem như là một "thung lũng thần tiên".  

Gần hai mươi năm sau, đứa bé kia lại được về lại cái thung lũng "thần tiên" đó nhưng trong thân phận của người tù binh chiến bại. Ngoái về hướng nam, người tù bình biết chắc một điều là Xuân Này Con Không Về, mẹ và người thân yêu xin đừng đợi nữa.

MỘT KHU LÁN TRẠI ĐẦU NGUỒN SÔNG THẠCH



Đoàn tù binh xuống hết đèo Ba Lòng thì trời đã về chiều. Nguồn sông hẹp và cạn nên chúng tôi chỉ lội một chút chi là qua sông. Đầu nguồn vào tháng này nước vừa ít vừa chảy chậm, trông chẳng khác gì một dòng suối lớn.Tôi cố tìm theo trí nhớ xem thử còn một bãi đá ven sông, một bờ sông có vô vàn viên đá lớn tròn trịa. Giờ cái tên "Bến Đá Nổi"  nó ở đâu, tôi không còn thấy được? 



Trước mắt tôi, một cánh rừng hoang vắng, rậm rạp, không bóng người, không làng mạc, dân cư? Từ 1960 cho đến lúc toán tù binh chúng tôi bị dẫn tới đây là mười lăm năm.  Đúng mười lăm năm có nhiều thay đổi cho một vùng mang danh là "Miền Hỏa Tuyến". Khoảng 1963, tôi mới học lớp ba, đó là năm đảo chánh, Quận Ba Lòng cũng mất từ năm này. Từ đó người Tỉnh Quảng Trị ít nghe ai nhắc đến địa danh Ba Lòng.  Một vùng dân cư miền núi mới lập lại trong thời cụ Diệm, nhưng nếu ta lấy cái năm 1960 MặT Trận thành lập, chiến sự từ đó leo thang và Ba Lòng xem như 'xóa sổ' là điều tất nhiên. Sau này lúc còn đi học tôi còn nghe Tuyến McNamara thành lập đi kèm với việc “bạch hóa” hoàn toàn quận Gio Linh. Khu Định Cư Cam Lộ tiếp tục vụ Hạ Lào, Mùa Hè Đỏ Lửa cho đến hôm nay những ngày cuối cùng của tháng Tư 1975 xem như định mạng một miền nam đã được QUYẾT ĐỊNH.

Lại một lần nữa chúng tôi được vào một khu lán trại bộ đội bỏ hoang ven sông. Có tiếng đồn rằng “hàng binh Trung Đoàn 56” của ông Trung tá Phạm v Đính có trú ngụ tại đây? Tiếng đồn còn ‘gay cấn’ hơn nữa là số quân này có tham gia với quân “Cách Mạng trong trận đánh úp Cửa Việt của VNCH trong đêm rạng ngày 27/1/1973 trước khi Hiệp Định Ngưng Bắn ký kết? Những lời đồn nghe “cười ra nước mắt” tin không tin tùy người nhưng “lưỡi không xương nhiều đường lắc léo” chả có gì chứng cớ? Chỉ có một chuyện đúng: mùa hè 1974 tôi đóng quân tại Vĩnh Hòa Phường là chốt cuối cùng tại mạn biển, còn Cửa Việt thuộc phía họ. Từ Vĩnh Hòa Phường men theo bờ biển ra tới Cửa Việt phải vài ba cây số. Đường ranh ngưng bắn 1973 vạch từ Vĩnh Hòa Phường cắt lên Long Quang, Nại Cửu cắt An Tiêm vượt qua sông lên tới miền núi ...

***

Cái “miệng hại cái thân” có anh chàng tân binh nào đó trạc tuổi em trai tôi, anh ta mới học xong ở Dạ Lê, Phú Bài lại nghe đâu khai là “trung úy” thế là bị theo đoàn tù binh chúng tôi đi tận đây? Người lính đó có cãi chính, thanh minh gì chẳng có cán bộ vc nào tin. Người bộ đội của bắc quân, họ chỉ tin vài tờ giấy “bàn giao” trong đó có mấy dòng nguệch ngoạc của anh du kích hay cán bộ nào trong Huế ghi xong. Thế là anh chàng ta bị bắt đi theo đoàn tù từ Huế ra.  

Có một chuyện khá bi hài cho tù binh VNCH. Tác giả tin rằng, có khi “trong cái rủi có cái may”.  Đại đội chúng tôi thất trận và bị bắt trước tại Ưu Điềm lúc Huế chưa mất, do đó chúng tôi lại bị 'lội bộ' ít hơn. Từ Lai Phước đi bộ lên đây mất hơn hai ngày đường. Nghe đâu sau này tù binh từ Huế ra quá nhiều. Đi bộ từ trong đó ra ‘toe cả chân’ lại phải ngược theo đường Chín lên tới Tà Cơn, Khe Sanh?! Chỉ tính từ  Cam Lộ lên Khe Sanh cũng phải xa thêm 65 cây số nữa...chúng tôi đi trước nhưng chỉ ngang đây, số người còn ít ỏi nên dễ thở hơn sau này, thật còn may!

Mấy tuần của tháng Tư này chúng tôi ở đây. Từ trên “khung” của cán bộ xuống các lán đất chúng tôi chẳng có hàng rào nào. Chúng tôi đủ loại lính từ TQLC, Bộ Binh, Địa Phương. Phần nhiều là lính và hạ sĩ quan. Có một số sĩ quan nhưng ít hơn...


                                          
30 THÁNG 4, 1975 

    -Đúng 11 giờ 30 tổng thống "Ngụy Quyền" Sài Gòn Dương văn Minh chính thức tuyên bố đầu hàng vô điều kiện ...


    Tiếng phóng thanh từ cái loa trên nhà cán bộ phát ra. Đó là tiếng của đài phát thanh Hà Nội từ “Khung” lanh lảnh dội xuống toàn khu trại tù binh sáng ngày đó làm tôi lạnh toát người. 

Tôi cảm thấy choáng váng, tai không dám tin vào sự thật đang đến? Sau hơn năm tuần làm thân phận tù binh:

  
  -Thế là hết!

 Ba tuần của tháng Tư bị giam tại thung lũng này.  Ba tuần kết tủa từ nhiều suy nghĩ, lo âu, hồi hộp cùng nhiều nhung nhớ lao lung. Đến hôm nay buổi sáng 30 tháng Tư của cái năm Một Chín Bảy Lăm chúng tôi đang trực tiếp nghe và nhận lấy một sự thật não nề.  Tính từ ngày 23 tháng Ba, đúng NĂM tuần căng thẳng lướt qua trong đầu... Hơn một tháng trời,  tôi cố gắng hình dung một Sài Gòn đang chiến đấu trong đó ra sao?  Có thể là những hình ảnh hỗn loạn, căng thẳng, những co rút chiến sự thảm thê, máu lửa. Nhưng tôi và những tù binh khác đã hi vọng một vài sự kiện gì đó xảy ra, tuy vu vơ và thất vọng. 

Từ đầu tháng Tư đến nay, trong thung lũng này chúng tôi vẫn "bị" nghe nhiều tin chiến sự.  Cán bộ  coi tù binh hàng ngày khoe khoang sức tiến nhanh của quân đội của họ. Chúng tôi còn nghe được sự chết chóc ghê gớm của hai phía tại Tuyến cuối Long Khánh do Tướng Lê Minh Đảo chỉ huy tại vùng ranh cuối cùng bảo vệ cho Sài Gòn...
 


    Những ngày cuối tháng Ba, lúc vừa bị bắt tai Mỹ Chánh ra tạm giam tại thôn An Lạc bên Sông Đông Hà tôi còn nhớ có hai cán bộ chính trị viên hay kêu chúng tôi lên “Khung" tức là nhà của cán bộ. Lý do: Ngọc và tôi tuy là hai trung đội trưởng nhưng là hai sĩ quan duy nhất trong đám tù binh đầu tiên qua sông Thạch Hãn. Ngày đầu toán tù binh 17 người chúng tôi qua sông Thạch là 24.3.1975. Hai chính trị viên nói giọng Bắc, hơi thâm trầm. Họ cần chúng tôi cung cấp những thông tin nào mà chúng tôi biết được về phía quân lực chúng tôi. Thời gian đã lâu tôi không còn nhớ họ hỏi chúng tôi những gì ? nhưng đại khái về cách thức bố trí mìn bẫy, quân số đơn vị, những gì tôi biết.

Cứ mỗi lần lên 'khung' ông ta khoe với hai chúng tôi sức tiến quân phía họ.  Quân miền bắc ngang tỉnh nào, trên cái bản đồ trong phòng, ông ta bôi đỏ tỉnh đó.

Mới hai, ba hôm trước tôi còn nhớ ông ta bôi đỏ Bình Tuy, rồi Long Khánh...

Hi vọng của tôi theo từng ngày tan biên
 dần.  Những ngày tôi vẫn cò chút hi vọng miền nam còn lại 'phần nào đó' trong xa kia...

Những đêm tôi nằm nhẫm lại những mốc thời gian vừa qua:

-24/3/ 1975 Những ngày này còn bị giam tại thôn An Lạc chân cầu Đông Hà cũng người chính trị viên này bắt Ngọc và tôi thu vào băng nhựa kêu gọi anh em tại biển Thuận An 'buông súng' . Ông ta từng bôi những chữ " được đối xử tử tế theo 
TINH THẦN QUY ƯỚC GENEVA..." phải đổi lại "... theo SỰ KHOAN HỒNG CỦA CÁCH MẠNG'. 
Cuối tháng Ba, tôi con` hi vọng '
RANH GIỚI NGƯNG BẮN' sẽ là đèo Hải Vân?

Rồi tin Huế mất 26/3, Đà nẵng mất 29 tháng 3 /1975... tất cả sự kiện này các tù binh đều được cho hay. Có thể họ cố tình lung lạc tinh thần chúng tôi.


Non một tháng Tư bị giam tại các lán thung lũng này. Những ngày đi cùi gạo. Những kho gạo do Thuợng Cộng cầm súng Ak canh giữ . Những người bộ đội CS người Thuợng  mặt mày lầm lì, khẩu AK đeo ngang trước bụng, ngón tay hờm vào cò súng. Mắt họ lườm lườm nhìn chúng tôi, im lìm. Có thể họ không nói được tiếng Việt. Trước kia  tôi được biết những bộ đội Thượng Cộng rất trung thành không gì lung lạc họ. Giờ đây nghe mấy cán bộ dẫn chúng tôi đi nhận gạo khoe họ đúng là trung thành, từng giữ các kho gạo dự trữ này mấy năm nay tại thung lũng này một cách kiên trì không hao hụt gì . Gạo mốc meo mục nát , thay bao nhiều lần . Đây là gạo dự trữ nhiều năm để 'đánh miền Nam'. Theo thời gian nay cứt chuột quá nhiều, đen như những hạt đậu, giờ cho tù binh ăn. cán bộ CS ở đây có cho chúng tôi biết, những kho gạo này dự trù cho "chiến dịch HCM kéo 
DÀI ÍT LẮM LÀ 2 NĂM"! 

Đoàn tù  đi cùi gạo, thung lũng Ba Lòng rộng lắm; sáng chúng tôi đi chiều mới về lại trại, mất cả ngày. Thung lũng này đã mất hết vết tích. Quá khứ tuổi thơ khi tôi lên đây lúc Quận Ba Lòng vẫn còn.  Chi Công An và Quận kề nhau, gần gũi xóm làng.  Những ruộng bắp đậu xanh ngút ngàn. Những buổi các chú trong Chi ba tôi đi săn heo và gà rừng, những nồi thịt heo rừng các chú kho với lá lốt rừng...Giờ thì chẳng còn chi ngoài rừng rậm, những cái khe trôi ngoằn ngoèo trong thung lũng, bao dòng nước trong vắt, lạnh mát đôi chân. 

***
 
Chiều  23/3/1975 tôi bị bắt tại Thôn Trạch Phổ, Phong Bình, trong lòng tôi vẫn tin có ngày trao trả giống năm 1973 khi ranh giới ngưng bắn hai bên sẽ rút vào nơi nào đó?

Tôi vẫn là người tù binh, vẫn những cảm nghĩ và hình dung một ngày trao trả? Một ranh giới cuối cùng của một phía thối lui và phe kia lấn tới lắp đầy chỗ trống cho đến một 'thỏa thuận mơ hồ' trong trí tưởng tượng của tôi hay của một số người?

Có khi tôi lại tính toán hay hi vọng có một ngày ba mẹ tôi trong kia sẽ được 'truy lãnh' HAI năm lương cho những người lính mất tích hay bị bắt làm tù binh?   Nhưng phải có một điều kiện khi mọi người còn một niềm tin nào đó để cùng cố mà hình dung ra một 'RANH GIỚI NGƯNG BẮN' cuối cùng cho đôi bên ở một nơi nào trên mảnh đất teo tóp dần hồi của phía chúng tôi?

Nhưng rồi...

Đà nẵng mất, hi vọng tuyến ngưng bắn Hải Vân tiêu tan. Có tin đồn hai phía sẽ ngưng bắn ở Phan Rang rồi Phan Rang và tiếp đến Bình Tuy mất...

***

Hình ảnh trao trả tù binh nam bắc tại sông Thạch Hãn  sau Ngưng Bắn Paris 27/1/2973 (hình Phạm thắng Vũ)

Từ cái loa phóng thanh dành cho học tập trong trại, chúng tôi nghe rất rõ cái giọng the thé của người phát thanh viên nữ giọng Bắc:

   -
Đúng 11 giờ 30 Tổng Thống Sài Gòn Dương văn Minh ...

Rồi những bản nhạc  "Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng" "Tiến Về Sài Gòn"... dồn dập phát lại.

Cán bộ  trong trại reo hò, các 'vệ binh' tức là bộ đội  reo hò. Những cái radio của cán bộ mở lớn 'hết volume'! 
Hôm nay trại không đi đâu. Tất cả chúng tôi được ở trong trại để  liên tục nghe loan tin ĐAI THẮNG phía người ta.

Tôi không nhớ tôi có khóc hay rơm rớm nước mắt  không? Nhưng thứ cảm giác tôi nhớ rõ nhất đó là nỗi buồn tê tái. Mình tôi lạnh ngắt, một tâm lý hụt hẫng, sâu lạnh lẫn bơ vơ lạc lõng... Tuy đã là tù binh nhưng mới hôm trước trong tôi vẫn còn hình tượng một miền nam 'vẫn còn', gia đình tôi trong kia -Bình Tuy- 'vẫn còn'?

Giờ gia đình tôi trong nam ra sao?  Cả nhà đã mất tin tôi hơn môt tháng nay. Gia đình thằng Ngọc, người sĩ quan cùng đại đội, thì ở Huế, gần hơn nhà tôi. Huế mất vào hôm 26 tháng Ba, Ngọc buồn trước tôi hơn một tháng rồi.

Giờ đến phiên tôi. Sài Gòn đầu hàng xem như số phận Bình Tuy đã xong.  Ba mạ và các em tôi ra sao? nhà tôi hơn một tháng nay chắc quay quắt vì tin tôi. 

     - Thôi rồi, tất cả sụp đổ!

Thực tế trước mắt tôi sáng ngày 30 tháng Tư đó là hình ảnh rộn ràng, âm thanh huyên náo của các cán bộ trên nhà chỉ huy, một đất trời sụp đổ của sự chết lịm từ những niềm tin bám víu, tất cả như quay cuồng  xoắn tít, tạo thành một 'ảo giác' nào đó làm tôi lịm ngất hay chóng mặt rụng rời.

 Tôi như nằm mơ. ..Có tiếng lao xao mừng rỡ của một số lính thủy quân lục chiến. Họ là lính, họ mừng vì họ sẽ được cho về nam như lời các cán bộ kia hứa hẹn trước: rằng "ít tội hơn cấp chỉ huy". Những người lính kia dù là 'thứ dử' họ cũng phải về trước thôi. Sụp đổ rồi, thế là xong. Mảnh giấy trắng, cán bộ nguệch ngoạc vài chữ, những người lính này sẽ về nam. 

Còn chúng tôi, số sĩ quan sẽ ở lại.  
       

Chúng tôi chấp nhận tháng ngày trước mắt ra sao 

cũng được.  Chúng tôi không phải là lính mà là những người đã thụ huấn với trình độ chính trị khác với những người lính. Sự chấp nhận đó là lẽ ĐƯƠNG NHIÊN là CÔNG BẰNG giữa trách nhiệm và thụ hưởng, giữa vinh quang và hậu quả mà thôi.   


Những cán bộ chính trị viên  sẽ "lên lớp" trong tư thế khác. Họ là kẻ chiến thắng. Trong một tình huống khác xa vượt qua tầm tưởng tượng của tôi:


-SÀI GÒN ĐÃ ĐẦU HÀNG!



Có nhiều điều hi vọng vẫn bám ví vào tâm trí 

người tù binh. Tôi vẫn tin vào 'trao trả, trao 

đổi'- một giá trị gì đó khi quân đội và một miền nam vẫn còn. Trong chiến tranh, thắng bại lẽ thuờng. Khi thua nếu ai không bị giết thì làm tù binh. Tôi còn mừng do còn sống tức là còn có ngày được 'trao trả', được trở về với một miền nam còn lại...


Hơn một tháng trời tôi từng hi vọng sẽ có một NGÀY TRAO TRẢ TÙ BINH- tương tự hình ảnh trao trả đôi bên bờ Thach Hãn vào năm 1973. Rồi  sự thật cuối cùng đã đến. Một buổi sáng,  tất cả hi vọng  đã tan như bong bóng xà phòng.

Một sự thật đau buồn, hoàn toàn ngoài  mong đợi, ước đoán, tàn nhẫn phủ chụp lên chúng tôi vào sáng 30 tháng Tư,1975 trong một Thung Lũng đầu nguồn Thạch Hãn ./.




TRƯA HÈ NGHE TIẾNG RU CON


 

chào bạn đọc,


    Ắt hẳn bạn có thể đoán những cảm nghĩ của tác giả sắp viết ra đây là gì? Người viết muốn kể cho bạn nghe một lời ru hay thanh âm êm đềm trong vùng trời kỷ niệm. Ngày xưa có xóm vắng trưa hè khi quê hương Quảng Trị đang vào hạ. Mùa hạ của nắng nam Lào- nhưng cơn nóng như nung- khiến cả thành phố im phăng phắc dưới bầu trời oi ả. Làn không khí như đứng yên, không gian im lìm cùng trân mình chịu đựng...


    Thế mà lạ làm sao? văng vẳng đâu đó có tiếng ru con “à ơi’ trong xóm. Người viết tin rằng các bạn giống tôi,  có thể nhớ lại tiếng ru con à ơi trong cơn nắng hạ. Tiếng mạ ru, có khi có cả tiếng mệ ru cháu cho đứa trẻ thiếp mau trong giấc ngủ yên lành. Hình như cơn nóng mùa hè cũng vơi đi theo bao lời ru dịu dàng thương cảm. 


    Bầu trời Quảng Trị nắng chang chang, không một đám mây. Những tàu lá chuối trông như 'lịm đi' dưới sức nóng ban trưa. Mấy tàng sầu đông còn chịu được, phủ bóng im; nhiều lùm hoa tim tím, tỏa hương khắp xóm. Có con chim sâu còn kêu chiêm chiếp, tiếng nghe như rời rạc, lẻ loi. Trong không gian nóng bức, tĩnh lặng có tiếng ru con làm người nghe bỗng nhiên  mát lòng, rung động:

 

À ơi mẹ già tham việc tiếc công

Cầm duyên con lại thu đông mãn rồi...

 

Hay

Mẹ ơi chớ đánh con đau

Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ

Bắt ốc ốc nhảy lên bờ

Hái rau rau héo mẹ nhờ chi con?...


    Bao nhiêu ý nghĩa mộc mạc nhưng sâu lắng từ  lời ru truyền khẩu như đưa  chúng ta cùng nhau hướng về một khoảng trời, một thanh âm chứa chan trong vùng kỷ niệm. Qua hơn nửa đời người tiếng ru con đó vẫn mãi nằm trong tiềm thức hay theo người nghe đi suốt cuộc đời. 

 

 Những lúc nhớ về quãng đời thơ ấu biết bao hình ảnh và thanh âm. Nhưng bàng bạc trong đó có những lời ru xưa đó là lời của mạ của mệ hay bà con lối xóm như những lớp trầm tích lắng đọng tận đáy lòng. Những ấn tượng, nhiều rung cảm từ bao buổi trưa hè chỉ có tiếng ru con lan trải êm ả lan xa trong xóm vắng. Lời ru ngọt ngào êm đềm quá!  Có thể đó là thanh âm từ lúc tôi mới chào đời, của ngoại hay của mạ của dì tôi ...


Rồi những câu như:

Chàng ơi phụ thiếp làm chi?

Thiếp là cơm nguội để khi đói lòng...


Thú thật tôi cảm động nhất là mấy câu tôi còn nhớ được. Ôi thương sao phận đàn bà, phụ nữ VN, một xã hội ngày đó nhưng không biết qua bao thế hệ mới nhận chân ra đó là nỗi buồn da diết đến thế sao?

Hay:

Đói lòng ăn nửa trái sim

Uống lưng bát nước lên non tìm chồng...

 

Người đàn bà trung trinh đó chỉ ăn một nửa trái sim thôi còn một nửa để dành hay chỉ uống lưng bát nước để tiếp nối cuộc hành trình tìm chồng hay có thể do đức tính hi sinh và thương yêu chồng dù chỉ một "trái sim hay lưng bát nước" người vợ vẫn để dành một nửa, hầu mong mang lại cứu  chồng trên chốn non xanh...









Đức tính yêu thương và chung thủy trong lời ru của một người mẹ còn nối tiếp cho tôi nghe:


Thương nhau tam tứ núi cũng trèo

Thất bát sông cũng lội cửu thập đèo cũng qua ...


 Đúng vậy, sau buổi Can Qua của nửa thế kỷ  trước, biết bao bóng dáng người vợ người mẹ VN gồng gánh lên non bới xách cho chồng đang bị kẻ chiến thắng hành hạ tù đày trên non xanh núi thẳm. Những con đường Trường sơn lạ lẫm, mấy con đường mòn của núi rừng Việt Bắc của Cao Bằng Lạng Sơn nhưng lòng thương chồng từng khiến bao người vợ tù năm xưa vượt qua khốn khó và nỗi sợ hãi rừng thiêng thú dữ lặn lội tìm chồng...

Thế mà đã năm thập niên rồi, từ ngày miền nam mất nước, tình tự quê hương có thêm lời ca dao nào để ghi nhớ chuyện xưa ?


Người vợ trong lời ca dao, đó là phận nữ nhi “xuất giá tòng phu” một lòng vì chồng con và chỉ một ước mơ cho thân phận:


Tay bưng dĩa muối chắm gừng

Gừng cay muối mặn xin đừng phụ nhau ...


Đạo phu thê ngày đó tôi nghe sao thâm trầm lắng đọng cùng khắn khít với nhau với hai chữ thủy chung của người mẹ người vợ hay nói chung là người phụ nữ quê mình.


Cả một bầu trời như lặng yên cùng đầy cảm xúc. Đó là cảm giác xúc động cùng trân trọng khi tôi vừa mới lớn biết nghe biết nhận thức biết thương yêu bà con lối xóm.

 

Nhớ quá khứ, tôi kể bạn nghe một tâm tình về tiếng hò ru con ngày cũ. Tôi tin bạn và tôi, mọi người ai cũng nhớ và thương.  Lim dim mắt thả hồn về một thuở xa xưa, có những buổi trưa hè êm đềm lời ru- những câu hò chẳng khác chi bản tình ca dân tộc, theo quê hương đi mãi ngàn năm./.


Đinh Hoa Lư edition 

Sunday, April 6, 2025

ÁP THUẾ CỦA TRUMP HAY ACHILLES ĐÃ TỰ BẮN VÀO GÓT CHÂN MÌNH

 

President Donald Trump on Wednesday unveiled his reciprocal tariff plan, which imposes a 10% baseline tariff on most countries and much higher tariffs on certain trading partners, including a 34% rate for China that will go into effect at midnight on April 9. The stated intent of the tariffs is to decrease the US trade deficit, incentivize manufacturing in the United States, and raise government revenue.


VĨ CUỒNG VÀ HOANG TƯỞNG TRONG CHÍNH TRỊ CỦA TRUMP  ĐÃ TRAO CHO BẮC KINH MÓN QUÀ « TỪ TRỜI BAN XUỐNG »

 

thưa bạn đọc,

Bên hưởng lợi lớn nhất từ ​​cuộc khủng hoảng do Thuế quan điên đảo và phi lý mà người dân Mỹ không hề lường nổi của Donald Trump rõ ràng đang trao mối lợi cũng « không ngờ tới » cho Bắc kinh. Giờ đây khi các lệnh hành pháp mà Trump đã tưng bừng ký xong đang trao quyền cho Bắc Kinh sử dụng. Mới nhất là hơn 6400 tỷ USD trị giá của Wall Street bay hơi trong ngày thứ Bảy 4/4/2025 là thí dụ cụ thể cho sự điên khùng, và vĩ cuồng của một người cầm đầu Bạch Ốc.  


Vào ngày thứ Sáu 4/4/2025 từ Bạch Ốc TT Trump đã lưu hành một tuyên bố, ông bắt đầu 'giải phóng' nước Mỹ hầu lấy lại sự thịnh vượng kinh tế" với cách áp đặt thuế quan tưng bừng vô tội vạ lên tới 180 đối tác. Nhiều đối tác phi lý đến nực cười do một hòn đảo chẳng hề có thặng dư đáng kể hay mối lợi nào với nền kinh tế Hoa Kỳ cả ? Với những tỷ số hãi hùng không ai lường được từ các nước bạn hữu thân tình cho đến phương xa ngay cả đồng minh của Mỹ cũng bị giáng đòn một cách thô bạo. Chính quyền của TT Trump bi bô mô tả kế hoạch lịch sử cả trăm năm về thuế quan nói trên là cả một "kế hoạch táo bạo cho thương mại có qua có lại". Bạch Ốc liên tục nhấn mạnh chính mục đích đánh thuế điên cuồng đó là để đảm bảo thương mại công bằnglật ngược vai trò toàn cầu hóa đã tàn phá cơ sở công nghiệp Mỹ.". Hậu quả hãi hùng thay, chỉ trong hai ngày giao dịch vừa qua chỉ riêng S&P 500 đã mất khoảng một phần mười giá trị và ước tính  6, 400  tỷ USD giá trị đã tan thành mây khói.  Và chắc chắn rằng thị trường chứng khoán Wall Street bắt đầu vào ngày thứ Hai 7/4/2025 sẽ còn giảm thêm nữa...


President Donald Trump (left) and his son, Eric Trump, drive in a golf cart after arriving in Marine One on the ninth hole during previews for LIV Golf Miami at Trump National Doral Miami on Thursday in Doral, Florida. | Lauren Sopourn/Getty Images TRUMP VẪN UNG DUNG ĐI ĐÁNH GOLF LÚC CHÍNH ÔNG ĐANG LÀM THỊ TRƯỜNG TÀI CHÍNH MỸ MẤT GẦN 6400 TỶ USD


TT Trump vẫn xem thường vấn đề như vậy, ông vẫn thản nhiên đi đánh golf vừa tuyên bố vung vít cho qua chuyện. Cả một thị trường đang đổ nhào nhưng ông Trump vẫn bình thản cho đây là hành động ‘có chủ đích’ (purposed) của Trump để làm cho nước Mỹ ‘vĩ đại về sau’. Không những thế, Trump còn mơn trớn dân Mỹ rằng ‘hãy chịu đựng đau xót bước đầu đi và cuối cùng 'MỌI THỨ SẼ ỔN THÔI !???








Những ý nghĩ rõ ràng xem an nguy của dân Mỹ và thiếu trách nhiệm cho một người cầm đầu đất nước có thể như « giọt nước tràn ly » khiến người Mỹ phải XUỐNG ĐƯỜNG KHẮP NƯỚC MỸ TRONG NGÀY 5/4/2025 HÔM QUA VỚI KHẨU HIỆU CHÍNH LÀ HANDS OFF ! 

Cách đây không lâu, trong nhiệm kỳ của cựu TT Barack Obama chính miệng ông Trump từng tuyên bố rằng « nếu như TT đương nhiệm Obama chỉ làm thị trường Wall Street rớt 1000 điểm thôi cũng đủ Impeach Obama » giờ thì sao ? Chỉ một ngày 4/4/2025 thị trường Wall Street lao dốc tới  hơn 2000 điểm tương đương 5.4 % với trị giá tới 6400 tỷ USD ?

AI SẼ IMPEACH ÔNG TRUMP? 






Wall Street lao dốc thẳng đứng do đây là thị trường Hoa Kỳ phản ứng lệnh áp thuế của Trump, nhưng phần còn lại của thế giới dĩ nhiên họ không cúi đầu chịu đựng, họ cũng phản ứng. Chính đáng mà nói phần lớn phản ứng của họ là những cách không có lợi cho lợi ích của Hoa Kỳ có nghĩa là họ cũng giáng đòn đánh trả lại Mỹ. 

Đầu tiên, các đối tác thương mại truyền thống của Washington đe dọa sẽ thiết lập các rào cản trả đũa riêng theo lợi thế của từng nước. và dĩ nhiên kết quả cuối hết cả hai nước đều thiệt hại. Vấn đề đáng bàn, để chống lại tác động từ thuế của Trump họ đang chuyển sang các nước thứ ba để có các chuỗi cung ứng thay thế khác, từ đó họ sẽ liên kết lại với nhau và  sẽ tách biệt với Hoa Kỳ. Dù sao chăng nữa Mỹ hiện là nước ngày đêm đều ào ạt nhập hàng cho mức tiêu dùng khổng lồ từ dân Mỹ với sức tiêu thụ lớn nhất thế giới  (15% lượng nhập khẩu toàn cầu).  Nền kinh tế tiêu dùng nội địa Hoa Kỳ từ lâu nay vẫn chiếm tới ¾ sức mạnh kinh tế của Mỹ.


French President Emmanuel Macron (right) welcomes Canadian Prime Minister Mark Carney to Paris on Monday, March 17, 2025. 

Carlos Osorio/Reuters


Rõ ràng Trump đang đưa nước Mỹ trôi xa thành một « ốc đảo cách biệt » khi ông ta tự ý khơi mào CUỘC CHIẾN MẬU DỊCH. Hãy nhìn vào Canada, một nước từ lâu nay vốn là người bạn sát cánh giao hão hoàn mỹ rất nhiều nối kết thương mại với Hoa Kỳ, thế mà giờ đây họ đã tuyên bố trả đũa và thủ tướng Canada là Mark Carney đã cử ngay  phái đoàn đến Liên minh Châu Âu  EU để xác lập ngay quan hệ đối tác mới tại đó. Lẽ tất nhiên các nước EU cũng là nạn nhân cho trò đánh thuế táo bạo vừa qua của Trump họ liền niềm nở bắt tay với thủ tướng CANADA ngay. Không những Âu Châu, các nước Đông Nam Á, đối mặt với mức thuế cao từ Trump nhất là Trung Cộng và Việt Nam họ đã tỉnh ngộ và đã quyết tâm giao dịch nhiều hơn mật thiết với nhau do tất cả thế giới hôm nay đều chọn lựa con đường Tự Do Thương Mại mà WTO là trung tâm điều phối.


liên minh kinh tế mới China, South Korea, Japan đối đầu với đòn thuế áp đảo của Trump



Điều đáng chú ý và lo cho Hoa kỳ nhất đó là phản ứng  của  Nhật Bản và Nam Hàn, hai đồng minh lâu đời và đáng tin cậy nhất của Hoa Kỳ ở Ấn Độ- Thái Bình Dương. Nhật và Nam Hàn là hai đối tác xuất khẩu sang Mỹ nhiều nhất đang đối mặt với mức thuế suất hai chữ số cố định—25% đối với Hàn Quốc, 24% đối với Nhật Bản


 Đại diện của Nhật Hàn đã gặp Trung Quốc và được biết là đã thảo luận tìm một lối đi chung và mới mẽ hơn trong tình cảnh đối phó với thị trường Hoa Kỳ. Tuy Nhật Bản chưa chính thức công nhận phương án hợp tác mới đó nhưng làm sao mà không thể không xoay chuyển ‘cuộc chơi’ trước một Trump táo tợn và vĩ cuồng như thế ? Đại diện của ba nước Nhật Hàn Trung  đã được lên thời biểu thảo luận về một hiệp định thương mại tự do ba phía.


Về phần mình, Bắc Kinh rất vui mừng trước chuỗi diễn biến nói trên. Tất nhiên, Trung Quốc bị nhắm mục tiêu trước tiên bởi thuế quan và Bắc Kinh đã trả đũa các danh mục hàng nhập từ Mỹ có mục tiêu với 34% thuế và hạn chế nguồn cung đất hiếm sang Mỹ- thiếu nguyên liệu hiếm rõ ràng đòn này là cả một viễn cảnh nguy hiểm cho một ngành công nghiệp cao của Hoa Kỳ bao lâu nay từng phụ thuộc vào thị trường Trung Quốc. Công nghiệp cao của Hoa Kỳ phụ thuộc vào Trung Cộng về các nguyên tố đất hiếm, đặc biệt là các loại đất hiếm trung bình và nặng như samarium, gadolinium, terbium, dysprosium, lutetium, scandium và yttrium …những nguyên tố rất quan trọng đối với nhiều công nghệ khác nhau nhất là xe điện gồm cả xe điện và quốc phòng. Kỹ nghệ xe hơi Tesla làm tại Mỹ nhưng Elon Musk lại phụ thuộc vào các nguồn cung ứng từ Bắc Kinh. Đòn tăng thuế sẽ đưa giá thành xe hơi dù làm tại Mỹ nhưng không rẻ hơn mà lại đắt hơn do nguyên liệu sản xuất từ các nước đang phát triển như Trung Hoa.


Trump từng rêu rao sẽ lấy các mõ hiếm từ Ukraine để trả nợ Mỹ nếu có cũng còn là điều chưa chắc chắn và còn ở chân trời…


LẠM PHÁT CHẮC CHẮN SẼ TĂNG CAO THEO GIÁ HÀNG TIÊU DÙNG TĂNG CAO


Nội địa Mỹ từng quen và ghiền xài hàng rẻ có cái mác Made in China từ lâu nay. Chỉ cần thiếu hụt một vài tháng là người dân Mỹ phải kêu trời. Thực tế này chứng minh khi khách tiêu thụ từng thấy tại home Depot và Cotsco. Nội thất của người dân Mỹ cái mác Made in China tràn ngập khắp nơi. Trump tìm cách tăng thuế cao để kéo hãng xưởng chế xuất về lại nội địa Mỹ làm hàng chế xuất (manufacture goods) cho dân Mỹ xài nhưng với giá nhân công tại Mỹ cao gấp 4 năm lần nhân công Trung cộng thì giá thành cùng một thứ hàng lại cao hơn vài lần so với làm tại Trung Cộng ! thử hỏi có nhà đầu tư nào của Mỹ dám quay ngược đầu về lại Hoa Kỳ chế tạo hàng tiêu dùng cho dân Mỹ ? Đây là một phép tính rất đơn giản ai cũng hiểu ngoại trừ Donald Trump. Qua mấy thập niên nay, qua bao đời tổng thống hàng chục ngàn Khu Vực Chế xuất từ nội địa Mỹ ví dụ hàng điện tử từ Silicon Valley biến mất hàng loạt, các hãng thi nhau đầu tư ra nước ngoài đặc biệt là Trung Cộng. Các thứ tiêu dùng thô sơ từ cái bàn chải răng, ống kem cái khăn áo quần giày dép các chủ tư bản Mỹ vẫn thi đua nhau làm tại China đây là một thực tế. Giá hàng cao, đồng lương và thất nghiệp cao chắc chắn đưa đến lạm phát chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Ông Jerome Powell- Chủ tịch FED đã cảnh báo điều này với Trump.


Nếu ta nói rằng Trung Cộng đang phải "chịu đựng" các chính sách của Trump do họ là nước nhập hàng vào nội địa Mỹ nhiều nhất chưa hẳn là chính xác 100%. Do đâu? câu hỏi liệu ngành xuất cảng của Bắc Kinh có đáng lo không khi người dân Mỹ đã "ghiền" và không thể thiếu hụt hàng hóa « MADE in CHINA » dù chỉ một tháng ? Ai đã ở Mỹ thử đi Cotsco hay Home Depot mua sắm thì hiểu rõ. Chính sách thuế quan của Trump có thông minh chăng khi chính người tiêu dùng Mỹ là nạn nhân trực tiếp khi phải mua hàng với giá cao hơn theo mức thuế đánh vào hàng Made in China. Bao lâu nay, chính từ thị trường nguyên liệu và nhân công rẻ mạt của Trung Cộng đã gián tiếp khuyến khích đưa hàng chục ngàn khu vực công nghệ chế xuất (manufacturing sectors) từ nội địa Mỹ dời sang đầu tư vào Trung Cộng kéo theo hàng chục triêu công ăn việc làm bị mất ra hải ngoại với từ ngữ "jobs went oversea", do đâu ? Chính lợi nhuận của tư bản Mỹ là lực đẩy đầu tiên cho vấn đề trên và khi Trump dùng hai chữ ‘GIẢI PHÓNG’ rõ ràng là quá gượng ép và đạo đức giả.


Trung Cộng là quốc gia có nền kỹ nghệ dành cho hàng hóa tiêu dùng còn gọi là hàng hóa chế xuất dành cho thế giới cao nhất thế giới.

Do sao? cũng từ lúc chấm dứt Chiến Tranh VN 1975 là lúc Trung Cộng thăng tiến nền kinh tế khi chấp nhận vai trò của mình là một nền KINH TẾ CHẾ XUẤT (manufacturing economy)  từ lao động thừa mứa và rẻ cùng mục tiêu cung ứng hàng tiêu dùng nhất là cho nội địa Mỹ và cũng như lý thuyết Mèo Trằng Mèo Đen của Đặng tiểu Bình từng phác họa cách đây 5 thập kỷ... 


Chúng ta sẽ có một bảng liệt kê sau để hiểu về tỷ lệ sản xuất hàng chế xuất (manufacturing goods) hiện tại

  1. China – 31.6% Global Manufacturing Output
  2. United States – 15.9% Global Manufacturing Output (hàng chục ngàn cơ sở chế xuất từ Mỹ đã đầu tư ra ngoại quốc trong nền kinh tế thị trường hay Tự do Mậu Dịch  ) 
  3. Japan – 6.5% Global Manufacturing Output
  4. Germany – 4.8% Global Manufacturing Output
  5. India – 2.9% Global Manufacturing Output
  6. South Korea – 2.7% Global Manufacturing Output
  7. Russia – 1.8% Global Manufacturing Output
  8. Italy – 1.8% Global Manufacturing Output
  9. Mexico – 1.7% Global Manufacturing Output
  10. France – 1.6% Global Manufacturing Output

 

Hoa Kỳ là một quốc gia Đã Phát Triển (Developed Country) nên nền kinh tế chế xuất đi sau Bắc Kinh chỉ  15.9% khác với các nước Đang Phát Triển (developing countries). Kinh tế  của Hoa Kỳ chủ yếu sản xuất mặt hàng công nghệ cao (high Technology)  và dịch vụ (services) cùng giữ vai trò trung tâm tài chính cốt lõi trong nền KINH TẾ THỊ TRƯỜNG TỰ DO LỒNG TRONG THỜI ĐẠI TOÀN CẦU HÓA KINH TẾ mà Ngân Hàng Quốc Tế (WB) và Quỹ Tiền Tệ Thế Giới (IMF) là trung tâm tiền bạc cho các nước nghèo vay vốn. Phải kể rằng giới tài phiệt thế giới trong đó TÀI PHIỆT MỸ NẮM ĐA SỐ. Chúng ta cũng thừa biết Mỹ là quốc gia « cầm chịch » in đồng USD cùng vai Trò Ngân Hàng Trung Ương FED và Wall Street là Lá phổi cho sức mạnh kinh tế Tài chính Tây Phương trong đó hơn 60% nhà giàu quốc tế đang giữ USD làm của cải trong tay. Chỉ có Donald Trump bỏ ngoài tai sự thật này và ông ta tư tung tự tác làm theo định kiến cá nhân chẳng cần nghe ai hỏi ai. Chưa tới 100 ngày nhiệm kỳ II, ông Trump đã làm rúng động chao đảo toàn nước Mỹ và cả thế giới ? Liệu điều này có hay hay là điềm báo trước một cuộc SUY THOÁI KINH TẾ CHẮC CHẮN ĐANG TỚI ?

CHÍNH SÁCH BẢO HỘ MẬU DỊCH QUA ĐÒN THUẾ TÁO BẠO CỦA TRUMP LÀ MŨI TÊN TỰ BẮN VÀO GÓT CHÂN ACHILLES TRONG HUYỀN THOẠI HY LẠP

Trở lại Bắc Kinh, dường như họ tin rằng Hoa Kỳ  phải chịu đựng tồi tệ hơn nhiều dưới bàn tay Trump hơn là Bắc Kinh phải chịu đựng. Tập cận Bình và Putin hơn ai hết hiểu rõ bản chất và con người Trump. Do hiểu rõ thế nên có thể các quốc gia độc tài đó không quá ngạc nhiên khi Trump vẫn ung dung đi đánh Golf lúc thị trường Wall Street lao dốc không phanh và hàng ngàn cuộc biểu tình của hàng vạn thậm chí cả hàng trăm ngàn dân Mỹ đang diễn ra rầm rộ từ bờ đông tới bờ tây nước Mỹ. Khách quan tin rằng hiện nay Trung Cộng đang có một sức tiêu thụ nội địa vững mạnh và nhiều thị trường tiêu thụ khác an toàn hơn. Không có lúa mỳ và đậu nành của Mỹ thì nước này có thể mua tại nam Mỹ nhiều nước đang ngóng chờ. Hàng kỹ thuật cao thì hiện nay công nghệ của Bắc Kinh đang phát triển sánh ngang cùng với Mỹ kể cả Kỹ nghệ Không gian…thế thì Bắc Kinh có cần thứ hàng này chăng ?  Hàng nhập vào Mỹ dĩ nhiên là tăng do dân Mỹ tiêu thụ và đòi hỏi. Chính tăng thuế hàng nhập cảng toàn thế giới nhất là từ Trung Cộng chẳng khác gì Archilles tự bắn mũi tên vào gót chân mình vậy.

BRICS= BRAZIL. RUSSIA, INDIA, CHINA và SOUTH AFRICA

Vừa qua Khối BRICS tức là thị trường Nam Bán Cầu có mục đich đa cực hóa kinh tế nhất là Phi Đô La hóa đang có thêm nhiều hội viên mới. Cú thuế quan táo tợn của Trump càng làm cho Khối BRICS vững mạnh thêm khi kết nối nhiều thêm. Tại sao chúng ta nói thế ? do khi thế giới từ Âu Châu Á Châu kể cả Nam và Bắc Mỹ đều bị Trump đánh đòn thuế không còn lối sống thì họ phải tìm con đường sống mới.


Trung cộng có tiền lệ là « đục nước béo cò »... thời cơ này là lúc Bắc Kinh mở rộng sức mạnh quân sự tại Biển Đông. Và thời gian này lúc kinh tế Hoa kỳ xuống dốc hay bước vào suy thoái (recession) từ sự thao túng quyền lực của Donald Trump, phải chăng đây là lúc Tập Cận Bình lại có thời cơ mới cho mục đích lãnh thổ của Bắc Kinh.


Thật thế, Trung Cộng từng có tiền lệ trong lịch sử gần đây như vậy. Cho đến lúc này chúng ta có quyền tin rằng chứng VĨ CUỒNG VÀ HOANG TƯỞNG TRONG CHÍNH TRỊ CỦA DONALD TRUMP  ĐÃ TRAO CHO BẮC KINH MÓN QUÀ « TỪ TRỜI BAN XUỐNG »


ĐHL 6/4/2025

LỰA CHỌN SINH TỬ CỦA HOA KỲ KHI ĐANG BỊ DO THÁI ÉP VÀO CUỘC CHIẾN TOÀN DIỆN TẠI TRUNG ĐÔNG

  The US Air Force can arm its B-2 Spirit stealth bomber with a formidable, 14,000kg "bunker buster" bomb, a potent non-nuclear op...