Một ngày con cháu về thăm mẹ tôi. Cả nhà tuy đông đúc nhưng mẹ tôi chẳng nhớ tên ai? Trí nhớ càng lúc càng thui chột, teo tóp dần dần dù cho những đứa con gần nhất.
Căn bệnh Alzheimer gặm nhắm từng tế bào não của mẹ tôi từng ngày từng giờ... Từ phuơng xa tôi không còn hi vọng mẹ tôi nhớ ra tôi được nữa.
Vài năm trước vào tháng Sáu năm 2012, Lần cuối mẹ tôi còn nhớ ra tôi, còn bịn rịn lúc chia tay tôi do linh tính báo cho Mẹ biết rằng hình ảnh tôi sẽ xóa nhòa trong trí não mẹ.
Đúng vậy đã bốn năm rồi, trí nhớ mẹ tôi 'ra đi' từ đó. Ngay cả đứa em gái hay về chăm sóc Mẹ, người vẫn chập chờn lúc nhớ lúc không?
Và hôm nay con cháu đoàn viên, vui vẻ bên người, bảo mẹ hát đi
hát đi...
Có ai ngờ! mẹ tôi lại hát được bài ca kháng chiến mấy muơi năm trước, cái thời Kháng Chiến - mẹ tôi còn là con gái- một thời xuân sắc từng có mặt trong những đoàn thanh niên thanh nữ chông Pháp
Qua FB tôi nghe rõ ràng mẹ tôi hát bài LỜI NGƯỜI RA ĐI có câu còn nguyên không sai chữ nào...
"Ngày nào nghe tiếng chim
Ca líu lo trên cành hoa đào
Em nhủ thầm
Rằng bóng dáng người tình về
Về đến bến đò đầu làng
Là giờ anh về ! ..."
Ôi kỳ diệu thật! Con cái, tên tuổi và ngay tuổi mẹ tôi 83 thì mẹ tôi nói mới ...38 tuổi!? Ăn cơm rồi thì mẹ nói chưa ăn? Thế nhưng bài ca hơn sáu mươi năm trước thì mẹ lại nhớ! Phải chăng những ký ức còn lại nhờ còn lắng đọng ở những tế bào tận cùng của trí não mẹ nên con bệnh Alzheimer chưa ăn đến kịp? Phải chăng đó là những phần đời, những kỷ niệm xa xăm nhất của mẹ còn lại ở đó.
Một thời còn nhỏ dại chợt trôi về do ngày xưa tôi rất thích nghe người lớn trong nhà Ngoại hát bài ca đó. Tuổi nhỏ tôi chẳng hề để ý nội dung hay ý nghĩa nhưng âm điệu trầm buồn của bài hát đó sao cứ hằn sâu trong tiềm thức? Rồi hôm nay, ký ức đó bất chợt hiện về qua những lời nói run rẩy hay lỏm bỏm tiếng còn tiếng mất từ mẹ già bệnh hoạn. Ôi thương cho mẹ, biết bao kỷ niệm một thời con gái của mẹ tôi chôn chặt tận đáy lòng như "bừng tỉnh" một lần cuối cùng rồi sẽ vụt tắt như ngọn đèn khô dầu trong một đời người. Một người vợ và một người mẹ của những đứa con.
Những kỷ niệm càng xưa, như những lớp đá trầm tích bao năm lắng xuống nằm yên dưới lớp cuối của vực sâu ký ức nên cơn bệnh lú lẩn chưa kịp đưa móng vuốt quái ác đến kịp chăng?
Chỉ có tên tuổi và hình ảnh con cái lần lượt mờ nhạt dần hồi trước tiên và mẹ tôi đã quên hết .
Một ngày xưa còn trong kỷ niệm, những người ra đi những lời dặn dò những trang hùng sử còn in dấu liệt oanh trong tim bao người con gái Việt Nam ngày cũ. Cho đến ngày già xế bóng, lời ca dĩ vãng từ đáy lòng mẹ bật ra cho con cháu nghe như lời dặn dò cho những kẻ kế tiếp ra đi... Người con trai xa nhà hôm nay hết sức cảm động nhưng rồi bỗng thấy ray rức, xót xa đến não lòng về những ký ức còn đọng lại trong Mẹ nay không còn hình ảnh gia đình và những đứa con thân yêu của mẹ ngày nào.
Thật buồn làm sao!
No comments:
Post a Comment