Thursday, October 27, 2022

CẢNH SÁT ĐÂU PHẢI CHỈ BẮN GIẾT

 

LÒNG TỪ TÂM CỦA VIÊN CẢNH SÁT MỸ

 


CHUYỆN THẬT TRONG MÙA NOEL

LÒNG TỪ TÂM CỦA VIÊN CẢNH SÁT MỸ

 

Cô Jalesya Corbett phải đi làm một nơi rất xa nhà như thế không phải là một quyết định đơn giản chút nào. Vào thời điểm đó, ắt hẳn cô chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng sự việc cô phải cuốc bộ đi về ngày hai lần như  vậy sẽ thay đổi đời cô như thế nào—một câu chuyện có thực nhưng đã thay đổi số phận của người đàn bà phải đi bộ trên đoạn đường dài mười hai dặm hàng ngay.


Cô Corbett


NHỮNG SÁNG SỚM TINH MƠ CUỐC BỘ TRONG  TIẾT TRỜI LẠNH BUỐT

Jalesya Corbett thường chăm chú đi bộ dọc theo mấy con đường bận rộn trong thành phố. Đoạn đường hàng sáng cô vẫn đi và về tới nơi chỗ cô làm và điều cô biết dù có nhọc nhằn  nhưng vì công việc nên cô bắt buộc phải  chịu đựng.

Đường xa do đó từ 3 giờ sáng cô đã thức dậy để chuẩn bị cuộc hành trình thường nhật. Thời gian 3 giờ sáng do đó trời còn quá tối. Hôm đó trời mưa lớn quá, nước rơi xối xả tung tóe bên vệ đường, chiếc dù bé nhỏ xem chừng không che đủ thân cô? Hoàn cảnh khổ sở như vậy tất cả cộng lại làm cô cảm thấy cuộc đời của cô khó khăn thật. Chợt, cô nhận thấy ánh đèn pha dọi theo mình. Cô thấy cần phải cẩn thận do có kẻ lái xe theo cô..




CORBETT CỐ TRÁNH SỰ CHÚ Ý THEO MÌNH

Lội bộ đi làm quá sớm như thế, dĩ nhiên Corbett luôn luôn tự mình phải biết canh phòng để ý những gì xung quanh cô. Mắt cô chợt đảo quanh xem chừng khi ánh đèn lạ chiếu tới mình. Khi nhìn quanh, cô mới thấy chỉ có mình cô lúc này. Giữa chiếc xe đáng ngờ kia và cô ngoài ra chẳng có ai cả? Nửa lạ lùng nửa sợ hãi, cô hi vọng cho rằng chiếc xe kia chỉ chạy chậm lại do sợ tóe nước tạt vào người cô lúc cô đang đi mà thôi. Nhưng Corbett nhận ra ngay không phải thế. Cô gắng đi nhanh khi chiếc xe kia trờ theo sát cô.  Corbett chẳng nhìn được ai trong xe. Cô chẳng hề hay rằng người tài xế trong xe kia là người chút nữa đây sẽ giúp thay đổi đời cô.


trung sĩ cảnh sát Scott Bass 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG SAU ÁNH ĐÈN PHA KIA LÀ AI

Làn mưa xối xả làm Corbett khó nhận ra người trờ xe sát cô là ai? Nhưng khi chiếc xe tiến tới sát hơn đang giúp cô nhận ra kẻ đó. Rõ ràng đây là chiếc xe cảnh sát. Nhưng tại sao? Cô chỉ là kẻ đi bộ, cô chẳng làm gì điều gì sai trái cả?

Thật ra viên cảnh sát trong xe kia từng thấy Corbett trước đây, và biết cô đi đâu làm gì rồi. Chỉ nhờ vào sáng đó khi anh chận cô lại chính là dịp để cho Corbett có cơ hội biết tên anh là Trung sĩ Scott Bass mà thôi. Và viên cảnh sát cũng vậy nhờ cơ hội chận cô lại hôm nay mới thúc giục anh hành động từ một lòng trắc ẩn chân thành.




ĐOẠN ĐƯỜNG ĐI BỘ 12 DẶM HÀNG NGÀY

 Hình ảnh một người đi bộ vào sáng sớm trong trời mưa lạnh giá như thế quả là một hình ảnh khổ sở và thương tâm. Corbett phải chịu đựng lâu nay như thế. Thật vậy, hàng sáng cô đi bộ 6 dặm tới chỗ làm, ca làm 8 tiếng tại tiệm Bojangles một tiệm  chuyên bán món gà và bánh quy cùng nước sốt. Xong ca, cô lại đi bộ 6 dặm về nhà.

Trong một cuộc phỏng vấn, Cô giải thích tại sao cô phải chọn việc làm như vậy? Cô cho biết cô đã xin làm nhiều tiệm Bojangles, và lúc tiệm này gọi cô dù xa cô liền bằng lòng ngay. Từ đó cô bắt đầu đi bộ tới làm do thực sự cô chẳng có phương tiện nào khác để ra khỏi nhà cả. Đoạn đường tuy xa nhưng dần dà quen thuộc với cô và chỉ có buổi sáng hôm đó mới thật sự khác hẳn bình thường.


CUỐI CÙNG CHIẾC XE TRỜ TỚI CHẬN CÔ LÀ XE CẢNH SÁT

Corbett chẳng có phương tiện nào để đi làm, dĩ nhiên chọn lựa duy nhất của cô là đi bộ. Dù mưa gió bão bùng, mưa đá hay nắng nóng cũng chẳng ngăn cô đi làm được. Trong một lần phỏng vấn, Cô giải thích thêm rằng cô phải cuốc bộ đi làm, nếu không như thế lấy gì trả bill?

Nhân viên của tiệm Bojangles này biết cô khó lòng không để ý tới hình ảnh chiếc xe cảnh sát tiến gần. Cô vừa sợ sệt cố nhớ lại xem mình có làm gì phạm luật hay có làm thứ gì để cho cảnh sát phải chú ý chăng? Nhưng Corbett không thể tự tìm ra câu giải đáp cho mình, cuối cùng cô phải đánh bạo tiến sát chiếc xe kia.


CÔ ĐƯỢC NGỒI VÀO XE CẢNH SÁT

Corbett bạo gan tiến gần viên cảnh sát lúc anh ta hạ cửa kiếng xuống. Cô Corbett đánh bạo hỏi

-Tôi có thể giúp gì ông không?

Cô cảm thấy dễ chịu ngay khi thấy người cảnh sát da trắng kia lại nở một nụ cười thân thiện. Anh ta nhận ra ngay người cô gái da đen đang run không biết do trời mưa lạnh hay cô đang lo ngại do chiếc xe cảnh sát cũng như cô lại quá hồi hộp do người cảnh sát kia lại hỏi cô có muốn lên xe không?

Cô kể lại trong cuộc phỏng vấn của truyền thông, Corbett thố lộ cô đã chấp nhận sự giúp đỡ của viên cảnh sát và sau đó cô cám ơn hành động giúp cô cho quá giang xe trong trời mưa gió dù hình ảnh cho người đi làm trong xe công vụ như xe cảnh sát thật khó xử. Cô kể lại cảm giác lúc đó cô thật sự hồi hộp khi bước vào xe rồi đóng cửa lại. Cô chẳng mảy may  biết trước chính quyết định như thế sẽ được đăng lên các dòng tin hàng đầu của truyền thông báo chí sau này?


NHỮNG CHUYỆN KỂ TIẾP THEO

Nhiều tháng đi bộ tới làm tại tiệm Bojangles, sự thật chưa có một ai chở giúp cô Corbett tới chỗ làm một buổi nào cả. Có thể cô rất mừng do buổi đó cô đi làm được khô ráo, nhưng cô thực sự chưa vội tin ngay viên cảnh sát này ngay được?

Đúng ra người cảnh sát kia phải hỏi câu đầu tiên về nơi làm của cô gái da đen đó ở đâu? Nhưng cả cô Corbett và người trung sĩ cảnh sát có tên Bass, hai người đều im lặng lúc ngồi trong xe. Sự im lìm của Corbett nằm trong sự lo sợ không biết có phải đúng là cảnh sát hay không do cô đã đánh bạo ngồi liều vào xe của người lạ lúc nửa đêm trời mưa gió bão bùng như thế? Câu chuyện thật nhưng lại chẳng khác gì bắt đầu mở màn một bộ phim kinh dị không bằng?


VIÊN CẢNH SÁT BASS THỐ LỘ ĐỘNG CƠ ANH GIÚP ĐỠ DO SAO?

Sau đó vài tháng, trong cuộc phỏng vấn với Trung Sĩ Cảnh Sát Bass, anh thố lộ hành động giúp đỡ lên xe sáng sớm đó rõ ràng là một việc tình cờ. Anh đang gần hết ca làm, đúng lúc lại gặp cô gái da đen đó rời một phía này thành đi vào phía khác của thành phố. Anh tiếp tục cho biết cô ta bận đồng phục làm việc trên người, đi trong trời mưa gió rét lạnh, lập tức anh dừng lại hỏi và được trả lời cô đang đi làm. Anh thật lòng ngõ lời muốn chở giúp cô tới chỗ làm do biết cô ta ắt hẳn phải đi bộ như thế mất vài dặm đường nữa. Theo anh câu chuyện hôm đó chỉ có vậy, nhưng có ngờ đâu nó lại bắt đầu một câu chuyện có thực của hai người về thế nào là lòng từ tâm của con người.


                              trung sĩ Bass mang xe đạp của Walmart tặng tới tận nhà cô 

MÓN QUÀ BẤT NGỜ

Hai giờ đi bộ của Corbett nay lại biến thành trong vài phút khi cô được viên cảnh sát cho đi nhờ xe. Xe đổ cô xuống trước tiệm ăn Bojangles, Corbett quay lại trung sĩ Bass cám ơn anh một lần nữa. Thật sự trong lòng người cảnh sát, anh có cảm tưởng chưa giúp đỡ hết lòng cho người đàn bà mới gặp kia.

Khi thật sự hết trách vụ công việc, Trung Sĩ Bass thường giúp cô Corbett đi nhờ xe như vậy đều hơn, nhất là những khi thời tiết tệ hại. Corbett thật sự thán phục nghĩa cử hào hiệp của người cảnh sát da trắng, cô nghĩ người cảnh sát này đã giúp cô quá nhiều. Dù cho cô có nghĩ như vậy, anh vẫn không ngưng giúp chở cô đi.

Viên trung sĩ cảnh sát tiếp tục giúp cô đi nhờ khi trời mưa hay lạnh giá khoảng một năm trời. Việc giúp như thế càng lúc càng quen dần như một thông lệ. Có ngày viên cảnh sát này lại xuất hiện bất ngờ dù lúc trời tốt và cũng giúp cô rút ngắn số giờ đi bộ nói trên. Có ngày người cảnh sát này bận không chở Corbett được thì anh nhờ người cảnh sát bạn nào đó trong ca trực làm giúp anh. Khoảng một năm trời trôi qua hai người lại thân nhau như bạn bè. Cho đến một ngày người cảnh sát này nảy sinh ra một cách giúp đỡ cô mới hơn thế.


SỰ GIÚP ĐỠ KHÁC HƠN LÀ GÌ?

Trong tâm trí cô Corbett, vẫn cho rằng anh Bass đã giúp đỡ cô quá mức giới hạn. Song le, anh Bass lại nghĩ khác; anh cho rằng anh giúp đỡ như thế vẫn chưa đủ. Theo anh, cô ta hàng ngày đi bộ 2 tiếng lại đứng làm thêm 8 tiếng, đối với anh người đàn bà chịu đựng như thế quả thật quá khổ và tội nghiệp. Ngày qua ngày, anh bận tâm về cách thức làm sao giúp cho người đàn bà da đen tội nghiệp đó. Anh quyết định nói chuyện với vợ về hoàn cảnh người đàn bà nghèo khổ kia. Anh nghĩ cách giúp sau khi bàn với vợ anh phải làm sao đừng quá chạm vào tự ái người bạn mới đó. Thế là tiếp tục anh gọi điện thoại nói chuyện với Walmart, trong vùng xin họ hợp tác với thiện ý của anh. Người quản lý của Walmart trong vùng cảm kích sau khi nghe câu chuyện anh kể. Họ muốn tặng cô Corbett một chiếc xe đạp để rút thời gian 2 giờ  đi bộ của cô còn lại 30 phút đạp xe thôi. Anh Bass liền mang chiếc xe đạp mới này tận nhà cô Corbett ngay. Phản ứng mừng rỡ của cô chưa hẳn bằng sự ngạc nhiên sau này của người cảnh sát sắp nhận được trong câu chuyện tiếp theo này.


                   hai người bạn khác màu da trước Walmart


MỘT BỨC HÌNH THAY ĐỔI MỌI CHUYỆN

Ngay lúc Corbett thấy món quà đầu tiên từ tay trung sĩ Bass, cô cảm động không nói nên lới. Qua cuộc phỏng vấn, Cô kể lại cố quá xúc động cô thật không ngờ đó là sự thật. Phương tiện cô đi như thế thật sự giúp cô tránh được những giờ đi bộ gian truân hàng ngày.

Hai người bạn khác màu da, cùng nhau chụp bức HÌNH trước nhà cô, cùng hình ảnh chiếc xe đạp mới tinh do Walmart tặng. Khi Trung Sĩ Bass về nhiệm sở, vị chỉ huy của anh thấy được bức hình họ cùng quyết định đưa tấm hình lên mạng. Viên chỉ huy kia thố lộ trên Facebook rằng ông rất tự hào về hành động từ tâm nghĩa hiệp của trung sĩ cảnh sát Scott Bass một công việc rõ ràng từ lòng thương người với khả năng căn bản của anh có được.

Ai dè đâu chỉ một cái post bình thường lại đưa đến một kết quả mà những người trong cuộc chẳng hề ngờ được?

                      Corbett và cảnh sát Bass trướcTV show 


BỨC HÌNH CẢM ĐỘNG ĐÓ QUẢ THẬT LAN TRUYỀN KHẮP NƠI

Trong thế giới tràn ngập tin tức bi quan vào thời này thì hình ảnh tích cực trong câu chuyện có thực của viên cảnh sát Hạt Nash trên FB lại lan truyền rất nhanh. Mọi người trong thành phố đều bàn tán về câu chuyện cảm động giữa một viên cảnh sát và một nhân viên của Chuỗi Tiệm Ăn Bojangles cùng chiếc xe đạp. Không một ai lường trước rằng sắp sửa có thêm một chương mới thêm vào phần sau câu chuyện đó.

Câu chuyện được cả ngàn comment và likes. Người dân sống xa hơn, ngoài ranh giới địa hạt quận Nash lại bắt đầu share câu chuyện này với bạn hữu. Người ta bàn tán xôn xao kể về một câu chuyện thật làm ấm lòng người. Nhưng đây lại mới bắt đầu của một sự đổi đời mới hơn.


CÂU CHUYỆN BIẾN THÀNH TIN HÀNG ĐẦU khắp nơi 


Câu chuyện giữa hai người bạn bắt đầu lan tràn ra nhanh hơn. Người ta chia sẻ câu chuyện trên mạng, bạn bè đọc xong lại tiếp tục share nó trong vòng thân hữu, cho đến khi nó lan ra khắp đất nước. Các đài TV địa phương tìm cách tiếp xúc với Trugn Sĩ Bass và cô Corbett để phỏng vấn, và họ có tham dự vài nơi. Hai người đều khiêm nhường cho rằng mọi người đã nói quá do vấn đề không có gì đáng quá quan tâm như thế? Nhưng tiếp tục cả hai lại nhận tiếp một cú phôn đáng kinh ngạc hơn nữa.




HAI NGƯỜI BẠN CÙNG XUẤT HIỆN TRÊN ĐÀI TRUYỀN HÌNH QUỐC GIA

The Steve Harvey Show một show truyền hình nổi tiếng đã nghe được câu chuyện thương tâm này. Thế là  Corbett và  Trung Sĩ Bass lại đi lên một nấc TV mới hơn. Phải nói đây là lần đầu tiên họ được mời phỏng vấn với một chương trình truyền hình quốc gia. Họ thật sự hồi hộp vô cùng. Corbett thì chỉ nói với chủ tiệm rằng cô cần ra khỏi quận để đi thu âm.


MỘT BẤT NGỜ CHƯA BAO GIỜ NGHĨ ĐẾN

Khoảng thời gian hai người bạn này xuất hiện trên truyền hình địa phương, chủ tiệm Bojangles đã nghe được câu chuyện hai người. Nhưng khi câu chuyện tiếp tục lan truyền và thu hút sự chú ý của toàn nước, ngay cả những người cầm đầu các chuỗi tiệm ăn quốc gia cũng bắt đầu chú ý mẫu chuyện này. Mọi người trong hãng cô đều biết rằng câu chuyện đang trở thành đề tài lớn hơn, nhưng khi Corbett chính thức cho họ hay cô sắp có mặt tại Show TV của Steve Harvey lúc đó họ mới thực sự biết rằng câu chuyện đã trở thành đề tài lớn hơn họ nghĩ nhiều. Tiệm của cô không những tăng lương cho cô mà còn trái bố trí cho cô làm tại một phân nhánh gần nhà hơn. Món quà như thế cũng chỉ mới bắt đầu của sự đổi đời của một người đàn bà da đen cực khổ.


CÂU CHUYỆN KỂ CÂU CHUYỆN CỦA CÔ TRÊN TV QUỐC GIA

Khi show TV bắt đầu ghi hình. Corbett và Tr sĩ Bass ngồi cạnh bên nhau trên sân khấu trước ống kính để kể lại cho khán thính giả câu chuyện cảm động thêm một lần nữa trước khuôn mặt thân quen của chương trình Talk Show này là Harvey.


Khi bức màn được vén lên, Harvey trực tiếp giới thiệu ngay với chương trình Cô Corbett LÀ NGƯỜI KHÁCH MỜI ĐẶC BIỆT

Được món quà 5000 USD cùng được mời lên show Steve Harvey vẫn chưa đủ gọi là điều bất ngờ sau cùng. Các món quà khác tiếp tục gửi tới. Món quà đó là gì?



Corbett thật sự há hốc mồm, quá kinh ngạc quá sung sướng; suốt đời cô không bao giờ ngờ tới? Cô khóc.

Ngồi trên sân khấu, Steve Harvey từ tốn giới thiệu với Corbett một chiếc xe mới toanh hiệu Ford Fiesta đời 2018  là món quà tiếp đến sau cùng cho cô gái da đen gian khổ.

Thế là chấm dứt không còn thêm một lần nào nữa người con gái nghèo khổ phải thức dậy sớm hàng ngày lúc 3 giờ sáng lầm lũi đi vào bóng đêm và  phải cuốc bộ đi và về cùng khoảng đường dài 12 dặm hàng ngày.

Cô đã nhận chân ra món quà cuối cùng này đã thay đổi đời cô. Cô còn ý thức được rằng trong cuộc đời này vẫn lắm kẻ từ tâm như viên cảnh sát da trắng có tên là Bass  và thế giới không quá bi quan như người đời vẫn nghĩ.


Biên dịch by ĐHL

Christmas 2021

Source Paige Steinman

Wednesday, October 26, 2022

KỶ NIỆM CỦA NHỮNG NGƯỜI LÍNH GIÀ GỐC SÀI GÒN XƯA

 PHI LỘ

Chào bạn đọc

Bao lâu nay ĐHL từng đăng nhiều bài viết về kỷ niệm đời lính VNCH ngay của chính tác giả có gốc miền trung khô cằn lụt lội hay những ngày nhọc nhằn của nương rẫy khói mờ

Hôm nay xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc bài viết của những người lính già xa quê hương hiện trú ngụ cùng thành phố SAn JOse; đặc biệt họ có những kỷ niệm một thời học sinh từ đất Sài Gòn ngày trước. 

ĐHL 


=========================== 



van lang 154.JPG

     Người Bạn Thời Trung Học Đệ Nhị Cấp

               Những Bài Thơ Kỷ Niệm (tdp)

 

Thời gian trôi qua nhanh quá! Mới ngày nào đó mà thấm thoát đã hơn nửa thế kỷ, nhưng tôi vẫn không thể nào quên hình ảnh và những kỷ niệm về một người bạn thời trung học Đệ Nhị Cấp. Đó là Nguyễn Phú Tuấn.

 

Niên khoá 1964-1965, Tuấn và tôi cùng học lớp Đệ Tam Trường Trung Học Tư Thục Tân Thạnh trên đường Trần Quang Khải,Tân Định,Quận 1, phía gần đầu đường Hai Bà Trưng. Hiệu Trưởng là Thầy Phan Út.

 

Tân Thạnh là một trường trung học tư thục không lấy gì là nổi tiếng, học phí tương đối rẻ, điều kiện trường lớp cũng trung bình, nếu đem so sánh với các trường tư thục khác trong vùng như: Đông Tây Học Đường, La San Đức Minh, Huỳnh Thị Ngà, Nguyễn Công Trứ, Tân Thịnh (sau đổi thành Les Lauriers), Vạn Hạnh, Văn Hiến, Văn Lang, Việt Nam Học Đường, Vương Gia Cần…

 

Trường nằm trong hẻm số 196 TQK. Học sinh muốn vào trường phải đi ngang qua Bảo Sanh Viện Ngô Liêng do vợ của Thầy Hiệu Trưởng làm chủ. Bên hông trường có một con hẻm nhỏ đi ra được đường Đặng Dung, có một mái che nhỏ là giang san của ban nhạc kèn thổi kèn đám tang và khóc mướn Bắc Hà. Giờ ra chơi học sinh thường kéo nhau ra nghe ban nhạc tập dợt, có lò bún làm bỏ mối cho các chợ Tân Định, Đa Kao, Bà Chiểu và Phú Nhuận. Đối diện với Bảo Sanh Viện Ngô Liêng là chỗ làm bản kẽm tên Cliché Dầu, nhà cho thuê xích lô đạp, cạnh bên là tiệm sửa xe mô tô Chín Kết, rồi tới tiệm giặt ủi Tân Tiến. Nhìn sang bên kia đường là Hãng Gạch Bông và Billards Vân Sơn, kế bên là Trường Tiểu Học Tân Dân Học Đường, bên cạnh một Villa xưa có cây Hoàng Lan già nở những hoa vàng rực rỡ và cho mùi thơm ngào ngạt về đêm.

 

Trong sân trường có một cây Quế trồng đã lâu năm, thân rất to. Vào giờ ra chơi, học sinh thường chạy đến tước vỏ để phá cho vui, vì có bóc vỏ ra được cũng không biết dùng để làm gì? Phải nói là học sinh của lớp Đệ Tam của tôi lúc đó đúng là “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”, tụi tôi quậy phá tưng bừng, hết biết! Học chẳng ra học, hành chẳng ra hành, nói chung là học rất tài tử. Muốn đến trường, muốn vào lớp là cứ tùy tiện như ở nhà, vì tất cả chỉ nghĩ đơn giản lớp Đệ Tam là lớp không phải thi, học sinh coi như lớp này để dưỡng sức, tà tà, không cần chú tâm hay chuyên cần cho lắm! Để dành sức chờ sang năm lên Đệ Nhị chiến đấu, lúc đó học vẫn còn kịp cho kỳ thi Tú Tài Một, miễn sao cứ lo làm tròn nhiệm vụ đóng học phí đầy đủ trước ngày năm Tây mỗi tháng và mỗi khi thầy Giám Thị Ba Già đi điểm danh đầu giờ cố gắng có mặt trong lớp là coi như an toàn trên xa lộ.

 

Trong suốt năm học cố gắng thi đệ nhất và đệ nhị lục cá nguyệt với bài vở các môn học có điểm đầy đủ là coi như cuối năm được cấp học bạ, dù trình độ học vấn, hạnh kiểm, đạo đức có bị Giáo Sư phê ra sao trong học bạ cũng không có gì quan trọng và cũng không bao giờ bị ở lại lớp. Khi lên Đệ Nhị coi như đủ điều kiện hợp lệ để nộp đơn thi Tú Tài Một. Nếu thi rớt, mà còn tuổi thì năm sau tiếp tục thi lại, còn nếu thi đậu, không muốn học nữa và thích làm “Quan” thì tình nguyện vô Trường Bộ Binh Thủ Đức, thụ huấn giai đoạn một ba tháng ở Trung Tâm Huấn Luyện Quân Sự Quang Trung, rồi chuyển qua Trường Bộ Binh Thủ Đức học giai đoạn hai với tám tuần huấn nhục không thấy trời, trăng, mây, nước. Khi xong giai đoạn này sẽ được gắn con cá vàng lững lờ trên vai và được cho đi phép đặc biệt. Lúc đó tha hồ mà “Sàigòn Thứ Bảy, còn ai mong chờ. Một người Lính trẻ về thăm kinh đô”, bay nhảy, tung tăng khắp phố phường; nếu có người yêu tuổi học trò thì dung dăng, dung dẻ hai trẻ dắt nhau vào tâm sự cho bớt nhớ nhung ở Rex, Đại Nam,Văn Hoa, Casino Saigon..., tiếp đến ngồi kem Mai Hương, Brodard, Givral… ngắm ông đi qua, bà đi lại, để bù lại thời gian khổ cực rèn luyện nơi “Quân trường đổ mồ hôi. Sa trường bớt đổ máu.”

 

Mấy tháng sau tốt nghiệp ra Chuẩn Úy, trên vai sẽ được đeo quai chảo. May mắn, về được các ngành hay đơn vị có chữ “Quân” ở đầu như: Quân Báo, Quân Bưu, Quân Cảnh, Quân Khuyển, Quân Nhạc, Quân Nhu, Quân Tiếp vụ, Quân Vận, Quân Y, Quân Xa… thì tương đối khoẻ một chút! Còn không thì sẽ bết bùn đất hành quân, quanh năm, suốt tháng lặn lội nơi bưng biền ca bài “Anh Đi Chiến Dịch, Biển Mặn, Chiều Biên Khu, Chiều Mưa Biên Giới, Chiều Hành Quân, Chiều Trên Phá Tam Giang, Đồn Vắng Chiều Xuân, Hai Mươi Bốn Giờ Phép, Mười Hai Tháng Anh Đi, Ngày Anh Đi, Rừng Lá Thấp, Trên Bốn Vùng Chiến Thuật, Xuân Này Con Không Về…*

 

Nếu như không muốn chọn con đường binh nghiệp sớm để “Một xanh cỏ, hai đỏ đời” thì tiếp tục học lên lớp Đệ Nhất thi Tú Tài Hai, sau đó tình nguyện vào Võ Bị, Hải Quân, Không Quân, hay lên đại học. Nếu có điều kiện tốt được đi du học thì tương lai sẽ le lói, sáng sủa hơn.

 

Trong giờ học, khi Giáo Sư vừa quay mặt vào bảng viết vài chữ thì ngay sau đó vài con nhạn ngồi bàn cuối nhảy qua cửa sổ để trốn ra ngoài: hút thuốc, lang thang, đi xem xi nê Văn Hoa, Kinh Thành, Moderne, Casino Đa Kao, ASAM, thụt Billards Vân Sơn, chơi đá banh bàn ở quán bà Sáu bán trà Huế trên đường Bà Lê Chân. Hôm nào rủng rỉnh một chút thì cả đám kéo đến ngồi cà phê Văn Hoa vừa uống cà phê, vừa nhà khói thuốc lá hình vòng tròn bay lơ lửng trên ly, vừa nghe nhạc ngoại quốc và ngắm hai chị em TBD & TBH “Bắc Kỳ nho nhỏ và xinh xinh.” Gặp lúc hai cô vui, sà đến bên bàn xã giao hỏi thăm sức khoẻ vài câu, đưa mắt đá lông nheo, cười đờ mi là ngày hôm đó coi như “Chưa có hôm nào uống cà phê tuyệt vời như hôm nay!”, khi ra quầy trả tiền thấy nhẹ nhàng,vui vẻ. Các địa điểm giải trí này đều nằm không xa trường là bao!

 

Các Thầy cảnh cáo, la mắng đám học sinh bê bối hình như có hai lỗ tai cây, nên các Thầy cũng đâm ra chán. Sau đó, mặc kệ mấy em muốn làm gì thì làm, miễn là trong giờ các Thầy dạy, học sinh phải giữ im lặng, đừng đánh lộn, hay gây ra những chuyện đáng tiếc để phải gọi giám thị xuống lớp mời lên văn phòng phân xử là coi như êm.

 

Vào lúc đó có phong trào học sinh làm thơ, viết văn, hát hò nở rộ khắp các trường công lập cũng như tư thục, nào là thi văn đoàn Bông Cỏ May, kia là nhóm thơ  Phượng Tím Buồn, chỗ khác là nhóm văn nghệ Tuổi Hoa Niên, chỗ nọ bút nhóm Tuổi Ô Mai, rồi ban Văn Nghệ Đường Sáng, Tuổi Hồng,Tia Hy Vọng…Nói chung thi văn đoàn, nhóm, ban văn nghệ mọc lên như nấm và rụng như lá mùa Thu. Không biết trong chốn văn đàn đó có em nào về sau này nổi danh như cồn không?

 

Lớp Đệ Tam của tôi cũng bắt chước xuất hiện một nhóm thơ được đặt tên là nhóm “Hoa Cô Đơn” chỉ gồm vỏn vẹn có ba đứa là: Trần Minh Cảnh, Nguyễn Phú Tuấn và tôi. Chúng tôi để tóc dài, tập phì phà, phì phèo điếu thuốc Ruby Queen (giá ba đồng = bốn điếu), gương mặt lúc nào cũng tạo cho mình ra vẻ lập dị, mơ mộng, thẩn thờ và vênh vênh tự đắc. Hàng tuần gặp nhau một lần để phân chia công việc, phân công gửi bài cho các báo đăng, xem ai viết gì? làm gì?đều được phân nhiệm rõ ràng. Chiếc xe đạp cà rịch, cà tàng của tôi, đôi khi chở ba để đi gửi bài cho các báo mà thấy thương cho con ngựa sắt quá mỏng manh, có lần xe bị bể bánh, phải chia nhau vác về nhà, vì các văn nghệ sĩ tài tử “mậu lúi” không có tiền để vá xe.

 

Trần Minh Cảnh và tôi không có gì gọi là xuất sắc hay nổi bật. Riêng, Nguyễn Phú Tuấn có nhiều ưu điểm hơn hai đứa tôi về mọi mặt như: đẹp trai, hát hay, làm thơ giỏi, viết chữ đẹp và nói chuyện rất có duyên. Trong một lần lớp tổ chức cây mùa xuân vào dịp Tết, Tuấn đã làm các Thầy và bạn cùng lớp ngạc nhiên khi nghe Tuấn hát "Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa” của nhạc sĩ Tô Vũ và“Gửỉ Gió Cho Mây Ngàn Bay” của nhạc sĩ  Đoàn Chuẩn - Từ Linh. Giọng ca của Tuấn rất tuyệt vời, điêu luyện như ca sĩ nhà nghề. Tôi tin rằng những học sinh lớp Đệ Tam niên khoá 1964 - 1965 trường Tân Thạnh khó có thể nào quên. Ngoài ra, các ca khúc tiền chiến khác, Tuấn hát cũng được chúng tôi ngưỡng mộ, dù nhạc lý Tuấn hoàn toàn không biết mô tê gì hết!

 

Nhóm Hoa Cô Đơn hoạt động tương đối cũng nổi đình, nổi đám. Ô Chữ, Câu đố, thơ, tùy bút, truyện ngắn được đăng rải rác trên nhiều báo. Riêng, thơ do Nguyễn Phú Tuấn sáng tác được chọn đăng đều trên Nhật Báo Chính Luận của Bác Sĩ Đặng Văn Sung và một vài tuần báo như: Ngôn Luận, Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc, Măng Non...

 

Triều Vũ là bút hiệu mà Nguyễn Phú Tuấn ký trên các bài thơ do Tuấn sáng tác. Thơ của Tuấn thường nói về Đời Lính, ca ngợi những mối tình của em gái ở hậu phương với anh trai nơi tiền tuyến và về cuộc sống di chuyển nay đây, mai đó của người lính chiến phong trần, nhiều khi lỡ đi không kịp về. Lúc đó, Tuấn không hề có khái niệm về quân trường hay quan tâm gì đến chuyện lính tráng, vì Tuấn là con trai duy nhất trong gia đình, nên có đủ điều kiện miễn hoặc hoãn dịch.

 

Khi lên Đệ Nhị thì nhóm Hoa Cô Đơn tự động giải tán, vì chúng tôi không còn học chung và không còn dịp gặp nhau nữa! Sau Tết Mậu Thân năm 1968. Lệnh tổng động viên toàn quốc ban hành. Cảnh được tạm hoãn dịch vì lý do học vấn. Còn Tuấn và tôi cùng gặp nhau ở Quân Trường Thủ Đức. Tôi rất ngạc nhiên và hỏi Tuấn: “Tại sao Tuấn lại có mặt ở đây, vì Tuấn là con trai một, đủ điều kiện để hoãn hay miễn dịch đâu cần phải nhập ngũ?” Tuấn cho biết thích đời sống quân ngũ, thích đi đây, đi đó. Bây giờ, hầu hết các bạn đều lên đường nhập ngũ tòng quân bảo vệ tổ quốc, chẳng lẽ mình ở ngoài với đời sống dân sự cũng thấy áy náy, kỳ kỳ. Thế là Tuấn phải năn nỉ mẹ nhiều lần. Cuối cùng, bà đành phải đau lòng đồng ý cho đứa con trai duy nhất của mình chọn nghiệp binh đao gặp nhiều dữ hơn lành.

 

Tuấn và tôi cùng nhập ngũ khoá 7/68. Tuấn đi Bộ Binh, còn tôi tình nguyện vào Không Quân. Lúc đó Trung Tâm Huấn Luyện Không Quân ở Nha Trang không đủ chỗ để huấn luyện và cũng vì nhu cầu cấp bách theo sự bành trướng và phát triển của Quân Chủng, nên Bộ Tư Lệnh Không Quân gửi chúng tôi gồm 260 khoá sinh Không Phi hành và Phi Hành học giai đoạn một ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung và giai đoạn hai ở Trường Bộ Binh Thủ Đức. Sau khi tốt nghiệp mang cấp bậc Chuẩn Úy. 

 

Những ngày còn thụ huấn ở quân trường, hai đứa chúng tôi vẫn thường gặp nhau. Khi thì ở Câu Lạc Bộ Minh Nguyệt, lúc ở khu sinh hoạt, hoặc về phép cuối tuần cùng nhau đi uống cà phê Văn Hoa, Hân, Duyên Anh ở Đa Kao, Thu Hương gần Nhà Thờ Tân Định. Cả hai cùng nhắc lại những kỷ niệm lúc học lớp Đệ Tam và hy vọng có dịp sẽ cho tái hoạt động nhóm Hoa Cô Đơn.

 

Thời gian thụ huấn ở quân trường trôi qua rất nhanh. Tháng Tư, năm 1969 là lễ mãn khoá tốt nghiệp ra trường. Sau khi hết hạn mười ngày phép.Tuấn về trình diện Sư Đoàn 7 Bộ Binh, thuộc Trung Đoàn 10, còn tôi trình diện Đại Đội Hành Dinh Không Quân để chờ đi học Anh Văn và đi Mỹ. Chúng tôi chưa có dịp nào gặp lại thì chỉ vài tháng sau, tôi nhận được tin Tuấn tử trận ở chiến trường Mộc Hoá. Sự ra đi vĩnh viễn của Tuấn, để lại nỗi khổ đau vô vàn cho thân mẫu Tuấn, gia đình, bà con và bạn hữu trong đó có tôi.

 

Bạn Tuấn của tôi ra đi quá trẻ ở tuổi hai mươi mốt,

“Kẻ ra đi ươm nhiều ước mộng.

Người ở lại hoài vọng tiếc thương. (không rõ tác giả)

 

Tôi tình cờ đọc được trên mộ bia của một phi công Không Quân Việt Nam Cộng Hoà ở Nghĩa Trang Mạc Đỉnh Chi trước năm 1975. Lúc đó, tôi thường đến thăm mộ cố Trung Úy NHT  là bạn cùng khoá 7/68KQ và rất thân với tôi đang nằm yên nghỉ nơi đây.

 

T.. là cựu học sinh trường Trung Học Công Lập Võ Trường Toản, Sài Gòn. Nhà T.. ở Cư Xá Phú Nhuận, vừa qua Ngã Tư khoảng hai trăm mét, đi ngang Hội Thông Thiên Học gặp đường Nguyễn Huệ phía bên phải. Cư xá nằm đối diện với Sân Golf, đi thêm một chút là Trung Tâm Tiếp Huyết và Bệnh Viện Cộng Hoà. Hai địa danh này hầu như nhiều anh em ta hay viếng thăm, vì nơi đây “PHỞ ĐẶC BIỆT” với giá rất bình dân so với nhiều nơi khác.

 

T.. it nói, tính tình điềm đạm, khiêm nhường  và thường giúp đỡ bạn bè, nên bạn nào cũng mến. Sau khi tốt nghiệp Phi công Trực Thăng ở Hoa Kỳ về nước. T.. được thuyên chuyển ra Phi Đoàn 235 (Sơn Duơng) năm 1972, và vài tháng sau T.. hy sinh trong một phi vụ bảo vệ vùng trời biên trấn. Nơi đây, chỉ đi năm phút đã trở về chốn cũ mà bài hát “Còn Chút Gì Để Nhớ” thơ Vũ Hữu Định, Phạm Duy phổ nhạc do ca sĩ Không Quân Sĩ Phú cất giọng hát đã làm nhức nhối, ray rứt những tâm hồn cô đơn sống xa nhà nơi thành phố mưa bụi sương mù Pleiku.

 

Nói đến Pleiku, những ai đã từng đến đây khó có thể quên con đường Hoàng Diệu, khu Chợ Mới, vòng quay Diệp Kính, xóm đạo Đức An, Câu Lạc Bộ Phượng Hoàng hay còn gọi là Vũ Trường Phượng Hoàng, Trường Nữ Trung Học Pleime, Trường Bán Công Phạm Hồng Thái nằm trên đường Trịnh Minh Thế, mà vào giờ tan học các tà áo trắng nữ sinh phất phơ trước gió làm rung động những “Con tim chân chính không bao giờ biết nói dối” của các chàng lãng tử xa nhà.

 

Pleiku cũng có nhiều quán cà phê dễ thương: Văn, Băng, Thương, Tay Trái... Đặc biệt, cà phê bình dân Dinh Điền nổi tiếng với buổi sáng trời mù sương, dưới cơn mưa bụi lất phất, hai tay bỏ trong túi áo Field Jacket, thả bộ từ từ, chậm rãi ngược lên con dốc nhỏ trên đường Hai Bà Trưng trong khu dinh điền nơi quán toạ lạc. Nghe gió thổi nhè nhẹ,vi vu, hít thở mùi cà phê thoang thoảng, quyện theo gió làm cho những đệ tử trung thành của cà phê cũng phải ngây ngất theo hương vị đặc biệt này. Ngoài ra, cũng phải kể tới quán cơm gà Ngọc Hương với món thịt gà luộc chấm mắm gừng độc đáo. Có thể nói là không có bất cứ quán cơm gà nào khác có thể so sánh bằng! Cũng phải kể thêm cà phê Tuyết ở kế bên, mà các con bà chủ đều có nét lai Đầm giống bà.

 

Các bạn cùng khoá và tôi thỉnh thoảng đến nhà T.. chơi. Dịp này, má T.. thường nấu các món ăn rất ngon cho chúng tôi ăn. Có thể nói bà là một nội trợ khéo, thương con và quý các bạn của con mình. Bà thuê một góc của quán Thanh Vân gần chợ Cây Quéo, nằm trên đường Ngô Tùng Châu và Hoàng Hoa Thám, Gia Định để bán Cơm Tấm. Bà chỉ  bán vào buổi sáng, ròng rã từ năm 1956 đến năm 1990 mới giải nghệ vì đi định cư Hoa Kỳ do con gái lớn bảo lãnh. Hiện Bà đã gần 90 tuổi, còn mạnh khoẻ đang sống với con cháu ở thành phố Dorchester, tiểu bang Massachusetts. Có lẽ Thượng Đế đã đền công xứng đáng cho bà sau những tháng ngày cơ cực, lam lũ nơi quê nhà?

 

Cơm Tấm Bà Út Cây Quéo một thời nổi tiếng với món cơm Bì, Trứng Hột Gà Ốp La, Sườn Nướng  và bánh mì bì trét mỡ hành, chan nước mắm không có đối thủ. Bà dùng loại nước mắm nhĩ đặc biệt, pha với nước dừa xiêm, đường cát trắng tinh, các gia vị được nêm nếm theo công thức gia truyền đặc biệt. Nhiều bạn thân của bà đến nhờ chỉ lại. Bà đều hết lòng hướng dẫn tận tình từ đầu tới cuối hoàn toàn không giấu nghề, nhưng không ai làm nước mắm ngon như bà. Theo tôi, có lẽ trong lúc pha chế, bà đã đặt hết  chữ TÂM trong đó?

 

Ngoài ra, T.. có một cô em tên MD rất Mignon với hai má lúm đồng tiền. Lúc đó, MD đang học Đệ Nhị Trường Nữ Trung Học Trưng Vương, Sài Gòn. Mỗi lần chúng tôi đến nhà thăm T.., em ra mở cửa mời vào nhà với dáng dấp e lệ, thẹn thùng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp hồn nhiên. Hình như các bạn của T.. đứa nào, đứa nấy trong số đó có tôi cũng sẵn sàng tình nguyện xung phong xin được làm em rể của T... Chuyện này T.. luôn luôn tán đồng, ủng hộ, hay nói vô giùm, cũng như xúi bạn bè hãy mạnh dạn, can đảm nhào vô kiếm ăn, bỏ qua rất uổng. Nhưng tất cả chúng tôi đều trớt quớt vì em gái T.. có số không được làm nàng dâu Không Quân, hoặc em sợ khi nghe hai câu nói: 

 

“Đường nào dài bằng đường Trần Hưng Đạo.

  Lính nào ba sạo bằng lính Không Quân.”

 

Thôi! đành hẹn lại kiếp sau.

 



Cuối tháng 10, năm 1994. Tôi đang ở New York. Dịp này tôi dành thì giờ ghé thăm bà ở Dorchester, MA. Hôm ấy bà đãi chúng tôi gồm bốn người: cựu Trung Tá BGĐ (A-37),Thiếu Tá STH (UH-1), cựu Trung Uý Quân Cảnh Không Quân VVT (bạn cùng khoá 7/68 KQ) và tôi món Cua Alaska rang me và Gỏi ngó Sen do bà nấu, phải nói là ngon tuyệt vời. Trong lúc ăn, sương sương vài lon Budweiser, tôi lấy can đảm nói với bà “phải chi con được làm “RỂ” của bác thì hay biết mấy!” Bà trả lời ngay “Sao lúc đó con không chịu nói.” Con mà nói là bác gả con gái của bác cho con liền.Trong mấy đứa bạn của con trai bác tới nhà chơi, bác trai và bác đều chấm con là Số Một. Nghe đâu, sau này em lập gia đình với một Giáo Sư dạy Kỹ Thuật ở Đà Nẵng, coi như chắc chắn ôm hai chữ bình an, không sợ làm goá phụ cô đơn, khi tuổi vừa chớm đôi mươi.

 

Còn tôi, có một thời gian lang thang từ Tây Ninh, sang Long Khánh, đến Bù Gia Mập, Bù Xia (Phước Long), rồi tiếp tục đào kinh, đắp nền nhà ở Xã Bình Thành, thuộc Tỉnh Long An, gần biên giới Cambodge. Sau đó mới chịu ký giấy chung thân với một em ở Đa Kao khi tuổi gần bốn bó.Vậy mà, cũng chịu đựng đã hơn ba mươi lăm năm với ba chìm, bảy nổi, chín cái lênh đênh. Và bây giờ đang nhìn trời hiu quạnh nơi đất khách, quê người ở tuổi Thất Thập Cổ Lai Hy. Tự an ủi trong lòng là mình vẫn còn may mắn nhìn “hoàng hôn trên biển vắng.”

 

 

*** 

Sau khi Tuấn mất, thỉnh thoảng tôi ghé thăm nhà Tuấn ở một con hẻm nhỏ, ngang hông với Hồ Tắm Cộng Hoà, gần khu ngã tư Bảy Hiền để an ủi thân mẫu Tuấn và đốt vài nén nhang cho bạn tôi. Mỗi lần như thế Bà đều sụt sùi khóc, Bà ôm chầm lấy tôi vì thương nhớ con, làm nước mắt tôi lúc này cũng tự nhiên tuôn trào theo. Lâu lâu có nhiều thời giờ tôi cũng chạy xe Mobylette lên thăm mộ Tuấn ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà.

 

Sau ngày 30 tháng 04, năm 1975, vì hoàn cảnh tôi mất liên lạc với gia đình Tuấn. Đến khi có điều kiện, nhiều lần tôi trở về tìm lại con hẻm nhà Tuấn, nhưng nơi đây bị xoá hẳn, không còn dấu vết gì để lại. Có thể nói là thay đổi hoàn toàn. Bây giờ, những người ở xa từ đâu dọn đến. Họ xây dựng nhà mới nhiều quá! Hỏi thăm bà con ở đây, nhưng không một ai biết một chút gì về con hẻm ngày xưa của bạn tôi.

 

Hôm nay, tình cờ tìm thấy trong trang sách cũ, những bài thơ do Tuấn sáng tác, lúc chúng tôi cùng học chung dưới mái trường Tân Thạnh. Tuấn đã dùng viết với mực đen để viết tặng tôi, nét chữ phóng khoáng rất đẹp, bay bướm, thật sắc bén, dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn không phai mờ theo bụi thời gian. Ngẫm lại, mới đó mà đã hơn năm mươi năm. Lòng tôi bùi ngùi, xúc động, tôi vẫn tưởng như đang ngồi dưới mái trường thân yêu, bao nhiêu kỷ niệm thuở học trò đột nhiên lần lượt trở về. Ôi! tuổi hoa niên thật đẹp và sao hồn nhiên quá!

 

Trong thời gian học chung dưới mái trường Tân Thạnh, chúng tôi cũng chơi thân với một người bạn, nhưng anh chàng này không thích ba thứ Văn Chương lẩm cà, lẩm cẩm, chẳng bổ béo làm mất thời giờ vô ích. Mỗi lần gặp mặt chúng tôi anh thường trêu chọc “Thân chào các bạn nhóm Hoa Ngứa Dại của tôi. Cầu chúc các bạn nổi tiếng và thành công trên văn đàn miền Nam, để cho tôi có dịp dựa hơi và hãnh diện một chút.” 

 

Rồi bạn nói thêm như thầm nhắc nhở “Liệu mà lo học nhé!” Năm sau đến lớp thi rồi đó! Lạng quạng là "đơ dèm cùi bắp", hay đeo cánh gà chiên bơ là coi như bế mạc cuộc đời thơ với thẩn. Tuy nhiên, bạn luôn luôn ủng hộ mọi sinh hoạt của chúng tôi. Đó là Nguyễn Tiến Th..

 

Nhà Th.. ở tận chợ Thị Nghè, đến trường bằng phương tiện lô ca chân. Nhìn bộ dáng bên ngoài có vẻ lè phè, nhưng là học sinh giỏi trong lớp. Đi học chỉ vỏn vẹn có hai quyển tập học trò nhét sau túi quần. Vậy mà vẫn ghi chép đầy đủ bài giảng các môn học của các Thầy không sót một chữ nào.




 

Năm 1967, Th.. tình nguyện vào Không Quân, được gửi lên Trường Bộ Binh Thủ Đức học giai đoạn một, thuộc khoá 27. Sau đó ra Trung Tâm Huấn Luyện KQ Nha Trang thụ huấn tiếp giai đoạn hai, thuộc tài khoá SVSQ/KQ/68B, rồi đi du học Hoa Kỳ để được huấn luyện trở thành Phi công lái A-1Skyraider. Tốt nghiệp về nước, đơn vị đầu tiên là Phi Đoàn 514 (Phượng Hoàng) ở Biên Hoà, sau đó thuyên chuyển lên Pleiku thuộc Phi Đoàn 530 (Thái Dương.)

 

Trong một lần biệt phái công tác huấn luyện ở Pleiku để hướng dẫn thực tập Nghênh Cản Giả Tạo bằng máy T2 và T4 cho các Sĩ Quan Điều Không thuộc Đài Kiểm Báo 921, còn có tên là Peacock, tôi ghé cư xá Sĩ Quan độc thân thăm Th..Bạn cho tôi xem cái chốt của chiếc dù mà bạn vừa nhảy dù thoát chết trong một phi vụ vào ngày 27 tháng 05, năm 1972 khi bay yểm trợ cho quân bạn ở một tiền đồn thuộc Tỉnh Kontum đang bị địch bao vây và tấn công dữ dội. Chiếc A-1 do bạn lái từ trên cao nhào xuống bắn Rockets thì bị phòng không địch bắn cháy bên cánh trái, chỗ chứa đạn Đại Bác 20 ly. May mắn, Ơn Trên che chở, nên nhảy dù thoát hiểm và được trực thăng đến Rescue kịp thời. Có thể nói cuộc đời phi công lái khu trục của Th.. rất gian nan, nguy hiểm và có nhiều lần vào sanh, ra tử.

 



Sau này tôi không có dịp gặp lại Th.., chỉ nghe nói bạn bay phi vụ vào sáng ngày 29 tháng 04, năm 1975. Phi tuần gồm hai chiếc A-1 do Thiếu Tá Hồ Ngọc Ấn hướng dẫn và Th.. cất cánh từ Cần Thơ về Sài Gòn để yểm trợ cho đơn vị bạn đang cần tiếp cứu. Trên đường sắp đến mục tiêu thì nghe trên tần số Emergency 243.0 cho biết Tinh Long 7 do Trung Úy Trang Văn Thành làm Trưởng phi cơ bị trúng SA-7 gần phi trường Tân Sơn Nhất. Chiếc phi cơ AC-119K rơi như chiếc cầu lửa khổng lồ từ trên bầu trời xuống đất. Toàn thể phi hành đoàn tử nạn. May mắn, chỉ có một hạ sĩ quan nhảy dù ra được và rơi xuống đất bị trọng thương.

 

Sau phi vụ cuối cùng này, Th.. cùng một số đồng đội cất cánh di tản sang Utapao, Thái Lan ngay sau đó bằng những chiếc A-1 còn khả dụng. Coi như đây là phi vụ chấm dứt cuộc đời bay bổng của Th.. và các chiến hữu lấy gió, mây ngàn và lửa đạn làm bạn đồng hành.

 

Cách đây vài năm, Th.. đọc một loạt bài Tân Định và Đa Kao của tôi trên Cánh Thép và Hội Quán Phi Dũng thấy tên tác giả là tdp, nhưng không dám chắc? Sau đó tôi nhận được Email của Th.. hỏi có phải hồi xưa tôi học trường Tư Thục Tân Thạnh không? Thế là chúng tôi nhận ra nhau sau nhiều năm mất liên lạc.

 

Nhắc đến Th.. để nhớ lại một kỷ niệm. Lúc đó Tuấn, Th.. và tôi thường hay cúp cua hai giờ cuối Sinh Ngữ phụ vào ngày Thứ Sáu. Cả ba kéo đến Đài Phát Thanh Quân Đội ở đường Hồng Thập Tự, dưới chân cầu Thị Nghè để xem thâu thanh chương trình “Quân Nhân Vui Sống” do nữ ca sĩ Tâm Đan phụ trách. Ca sĩ Tâm Đan là chị bà con với Tuấn. 

 

Chương trình này được thâu thanh vào ngày này, sau đó sẽ phát lại vào mỗi chiều Thứ Bảy cuối tuần. Có thể nói, ngoài chương trình Dạ Lan nổi tiếng thì chương trình “Quân Nhân Vui sống” cũng được hầu hết các chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, cũng như bà con khắp nơi khích lệ và khen ngợi. Thỉnh thoảng, tôi cũng được mời góp giọng hát. Có một lần ca sĩ Tâm Đan xếp cho tôi hát liên khúc “Ngày Anh Đi & Anh Về Với Em” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Tình cờ, Ca Nhạc Sĩ Nhật Trường Trần Thiện Thanh đang phục vụ ở phòng chương trình của đài ghé phòng thâu thanh thăm nữ ca sĩ Thanh Thúy đang có mặt ở đây. Khi nghe tôi hát, anh khen “Em hát có nét lắm đó!” Từ đó, tôi xem anh là thần tượng. Anh thường ký tặng cho tôi các nhạc phẩm do anh sáng tác trên ấn bản đặc biệt, giấy trắng láng, chỉ tặng và không bán. Hiện tôi vẫn còn giữ những kỷ niệm quý báu này được đóng bìa cứng, mạ chữ vàng và giữ gìn kỹ lưỡng như một báu vật.

 

Rất tiếc, tôi không có duyên với nghiệp cầm ca, dù rằng tôi là một trong mười thí sinh trúng cách cuộc thi Tuyển Lựa Ca Sĩ do Đài Phát Thanh tổ chức ở rạp Quốc Thanh vào năm 1965. Trong số mười thí sinh năm đó thì chín thí sinh xuất thân từ các lò nhạc có tên tuổi, có tầm vóc như:  LMB, BT, Ban Việt Nhi của Nhạc Sĩ NĐ. Còn tôi thì trưởng thành từ lò bánh cuốn tráng hơi của Bà Thọ là má tôi, hẻm 58, Xóm Giếng,Yên Đổ, Tân Định.

 

Theo tôi được biết, chỉ có Ca Nhạc Sĩ Tấn An, thí sinh đậu thủ khoa là còn theo đuổi sự nghiệp ca hát và sáng tác cho đến năm 1975. Anh Tấn An phục vụ trong Ban Văn Nghệ Cảnh Sát Quốc Gia. Ban đêm anh vừa chơi đàn và hát cho một phòng trà gần Đệ Nhất Khách Sạn,Tân Bình. Còn tôi, thỉnh thoảng đóng góp giọng hát của mình trong các chương trình văn nghệ do đơn vị tổ chức vào dịp Quốc Khánh, tiệc tất niên, kỷ niệm ngày thành lập đơn vị hay giúp vui cho thương bệnh binh ở các Trung Tâm Hồi Lực và Quân Y Viện. 

 

Bây giờ đang ở San José, đôi lúc tôi cũng góp giọng hát đến với các hội đoàn địa phương, tiệc tùng, cưới hỏi, hội ngộ khoá, dù giọng ca của “tài năng già” chưa bao giờ lên, nên không bao giờ xuống đã đến lúc về chiều, mà vẫn còn “Yamahamvui” không biết đến bao giờ mới tắt tiếng?

 

Xin được viết vài hàng để nhớ về một người bạn thuở thiếu thời, nhớ về tuổi hoa niên thơ mộng cắp sách đến trường với nhiều ước mơ tươi đẹp. 

 

Giờ đây, Nguyễn Phú Tuấn đã ở một nơi thật xa. Bạn đã an nghỉ nơi cõi vĩnh hằng, nơi không có hận thù, chiến tranh hay giai cấp, mọi người đều được đối xử với nhau bình đẳng.

 

Phần chúng tôi thì vé xe đò một chiều đã cầm sẵn trên tay. Tất cả đang cùng nhau xếp hàng đếm một, hai, ba, bốn bước đi về phía trước và chẳng còn bao lâu sẽ gặp lại bạn ở cuối trời, chân mây.

 

Xin hãy chờ đón chúng tôi nhé!

 

Trần Đình Phước 

(San José, California - 26/10/2022) 

HỐ ĐEN CÓ THẬT CHĂNG? HỐ ĐEN LÀ GÌ?

 HỐ ĐEN LÀ GÌ? HỐ ĐEN HAY LỖ ĐEN theo định nghĩa của THIÊN VĂN HỌC là một vùng không gian có lực hấp dẫn quá lớn không có thứ vật chất nào h...