TRẦN VĂN LOAN: NGƯỜI LÍNH GIÀ XA QUÊ HƯƠNG
Người lính già xa quê hương
nghe trong tim đêm ngày trăn trở
nhớ quá một thời chinh chiến gian lao .. ( Nhật Ngân)
Tưởng nhớ hương linh Anh Trần Văn Loan cựu đại uý Trung Tâm Hành Quân - Sư Đoàn TQLC VNCH
Ngày xưa, có nghĩa là trước 1972, nếu ai có dịp đi vào Thành Đinh Công Tráng, trước khi vào Thành bạn sẽ gặp bên trái là Trường Nam Cửa Hữu và phía tay phải là một cái nhà ngói kiểu xưa xung quanh bao bọc một hàng rào dâm bụt (dưa Tàu) cao rậm xanh tốt đó là nhà của Anh Trần Văn Loan đó. Gặp anh tại những cuộc hạnh ngộ cựu học sinh Trung Học Nguyễn Hoàng Quảng Trị anh đã chỉ cho chúng tôi địa điểm căn nhà anh ở, lớn lên với tuổi học trò cho đến ngày tình nguyện tòng quân vào Võ Bị.
"NHÀ ANH ĐÓ ..." anh cho hay một cách khá bất ngờ khi lưu vong qua Mỹ mới biết. Nhà anh không xa ngôi trường kỷ niệm của chúng tôi, những học sinh QT, đó là Trường Nam Cửa Hữu.
MŨI TÊN CHỈ NHÀ ANH TRẦN VĂN LOAN trước 1972
Qua Mỹ người viết mới có dịp anh Loan cựu đại uý TQLC một người từng ở tù 'cải tạo' tại Ái Tử. Vợ chồng tôi biết anh qua những lần tranh đấu chống Cộng và những thành phần thiên tả tại thành phố San Jose này. Tôi biết anh trong những dịp sinh hoạt Đồng Hương QT và nhóm Cựu HS Trung Học Nguyễn Hoàng tại đây.
Chúng tôi còn biết anh trong những dịp sinh hoạt kỷ niệm TQLC tại San Jose. Lúc này anh là người vừa MC vừa viết lại những trang sử hào hùng trong đơn vị.
Những lúc này anh biên soạn lại rất công phu và nhiều chi tiết hoạt động hành quân hay những trang sử của Sư Đoàn được anh hâm nóng, khơi lại sự chiến đấu can trường của người chiến sĩ VNCH.
Đồng hương Quảng Trị cũng có thiện cảm khá riêng cho người lính Mũ Xanh do sự hi sinh to lớn của người lính TQLC trong việc tái chiếm Cỏ Thành. Ôi! bài hát "Cờ Bay ...Cờ Bay" từng đi vào lòng người Quảng Trị và người Lính TQLC vẫn được hát lại mãi nơi xứ người!
...
Người lính già xa quê hương
Bao nhiêu đêm anh nằm không ngủ
Nhớ quá Mẹ hiền, nhớ quá anh em ... (Nhật Ngân)
Sau ngày tan tác 1975, trong cuộc sống lưu vong, chúng tôi thương cảm cho anh một người sống qua 4 thập niên tại xứ người trong "cô đơn chiếc bóng". Bệnh hoạn càng ngày càng gậm nhấm dần hồi trong cơ thể một người còn nhiều hoài bão và ước vọng cho tổ quốc ...
Lần cuối hai vợ chồng chúng tôi gặp Anh trong lần sinh hoạt kỷ niệm TQLC vào năm 2016 (hay 2015) tại Nhà Hàng Phú Lâm San Jose trông sắc diện anh tiều tuỵ hẳn đi? Khi gặp chúng tôi, mắt anh sáng lên và nói một câu như là lời 'trăn trối, dặn dò':
-HAI EM NHỚ TỚI LUI ANH EM (TQLC) NHÉ!
Từ sinh hoạt đơn vị đó anh yếu dần và hay được cấp cứu tại BV Stanford. Đồng Hương QT cùng hội Liên Trường cùng vài lần thăm anh. Ai ai cũng ái ngại và xót xa cho hoàn cảnh bệnh tật và đơn chiếc của Anh Loan .
Những người lui tới, ngoài đồng hương chỉ còn lại là những chiến hữu tại San Jose một thưở cùng mang màu cờ sắc áo và một lý tưởng chiến đấu cho đến ngày "gãy súng".
Funeral at Oakhills 21/3/2018 San Jose
Người dân San Jose thương anh Loan ngoài những hình ảnh đấu tranh tại thành phố San Jose này còn ngậm ngùi cho hình ảnh người lính già một thân lẻ loi cho đến lúc "chiều tà xế bóng"! nhưng số phận định phần làm sao tránh được?
Chúng tôi hiểu và hình dung trong tâm hồn anh luôn mãi mong hay
Vẫn thấy nơi đây chỉ là đất tạm
Thầm hẹn ngày về chết giữa quê hương" (lyrics Nhật Ngân)
Hôm nay người "Lính Già Xa Quê Hương" đã vĩnh viễn chia tay với đồng đội, với đồng hương với những người bạn tù hay bạn học...Anh Trần Văn Loan đã đi xa, thanh thản nơi đó một cõi trời riêng không có hận thù chia cắt không còn u uẩn oán hờn hay nhớ thương buồn giận.
Người viết cũng mường tượng trước khi bay xa Anh có thể 'ghé' về Quảng Tri. Trước Cổng Thành xưa có căn nhà ngói ngày ngày u tịch, im lìm khuất sau hàng dâm bụt cao xanh, một thời HỌC TRÒ./.
TƯỞNG NHỚ ANH TRẦN VĂN LOAN
ĐHL 13/3/2018
Funeral at Oakhills 21/3/2018 San Jose
MỘT KHOẢNG TRỜI XANH CHO TÔI NGỒI NHỚ THÁNG TƯ
MỘT KHOẢNG TRỜI XANH CHO TÔI NGỒI NHỚ THÁNG TƯ
Tôi lặng lẽ ngồi yên ở vườn sau, cố chăm chú ngước nhìn lên bầu trời xanh trên cao. Sáng nay tôi chợt cảm thấy tâm hồn mình lâng lâng rất lạ...
Vẫn biết đây là bầu trời xứ Mỹ, nhưng nếu tôi không nói thì khó ai biết được? Trời là trời, nơi nào mà chẳng giống nhau. Tôi cứ thả hồn bay bỗng, cứ cho trên kia là bầu trời quê hương. Ngẩng đầu lên để ngắm một màu thanh thiên bất tử. Trong khoảnh khắc, tôi đưa trí tưởng tượng về phương trời xa xưa nào đó...
MỘT KHOẢNG TRỜI XANH TRÊN CAO
Ngày đó khi hạ về, có những ngày trời trong xanh, không một dáng mây. Mấy mươi năm sau, nửa đời người sau bầu trời này chẳng gì khác biệt. Hay trời hôm nay không một cánh chim hay một cụm mây la đà bay về tận chân trời góc biển nào đó.
Bầu trời trong xanh là cả một không gian vô tận, không còn biên giới cho tầm mắt. Từ ngày bé dại cho đến khi tuổi xế chiều hay mãi mãi sau này tôi tin nó là màu xanh bất diệt. Nắng tháng Tư về, dưới khoảng trời trong vắt, tôi tưởng tượng như có phép mầu thu mọi sự kiện từ khoảng cách tới thời gian về một điểm chung không còn ranh giới giữa xa-gần, xưa-nay, già-trẻ. Bầu trời xanh bất tận kia bao hàm sự tự do tuyệt đối. Làn sóng phóng đãng của tư duy cùng trí tưởng tượng sẽ thắng được mọi cánh chim trời. Do loài chim dù tự do bay nhưng vẫn có ngày rã cánh. Đám mây trời nào mà tránh được tan loãng sau một hành trình la đà thênh thang?
Trí tưởng tượng của tôi chợt lan man, đầu tiên có một đoạn của bài thơ CHIỀU của thi sĩ Hồ Dzếnh:
Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
Tiếng buồn vang trong mây
Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây...
Tôi nhớ lõm bõm chỉ ngần ấy thôi trong bài CHIỀU của người thi sĩ. Chỉ vài câu nhưng lại có những cái đích của sự vật như con đường, cánh rừng, hay cánh chim và đám mây để người thi sĩ năm xưa đặt nỗi nhớ vào đó. Đúng thật, những sự vật gần gũi cho ta đặt niềm nhớ nhưng vào đó thật dễ dàng và rất nhạy cảm cho những tâm hồn hữu tình cùng thi vị. Ngày xưa người thi sĩ đã buồn nhờ vào một cảnh chiều trước mắt người lãng tử và bước chân phiêu du. Có thể cảnh chiều buồn đã giục chân viễn khách bước nhanh trên đường về cố quận. Riêng mình tôi hôm nay chỉ được cái tự do là ngắm lên một bầu trời xanh để cố tìm, lục lọi trong quá khứ xa xưa có những khoảng trời xanh bao la bất tận của ngày xưa? Một ngày xưa tôi chỉ có vài lúc ở chốn núi rừng làm bạn với chim muông cây cỏ và có một bầu trời trong xanh những lúc trời quang mây tạnh. Chỉ có cái khác với bài thơ CHIỀU do hiện tại có nhiều lớp người cùng hoàn cảnh giống tôi, đường về cố quận chắc sẽ gập ghềnh vách núi, nói trắng ra là không còn nữa.
*
Qua đám lá mới thay mang màu huyết dụ, đỏ bầm của cây plum, một khoảng trời cao cho tôi ngồi đây để có vài ấn tượng hay suy nghĩ bâng quơ. Nếu trong khoảng trời xanh hôm nay, có đám mây nào đó đang thênh thang bay, tôi có thể định nghĩa cho một tự do nào đó.
Bầu trời hôm nay rất quen, quen từ thuở nào ... có thể là thời lính chiến khi nhiều lứa trai như tôi cùng khoác màu áo trận. Lúc đó nói đúng ra là đúng nửa thế kỷ trước chúng tôi những người lính hay nghêu ngao hát.
chỉ có đất là lạ, là điểm cho tôi biết sự khác nhau về nơi chốn xa và gần, quê mình và quê người. Tôi nhớ lời bài hát năm xưa- thời thanh niên, đúng ra là đời lính chiến...
Tôi ở miền xa,
Trời quen đất lạ
Nhiều đông lắm hạ,
Nối tiếp đi qua
Thiếu bóng đàn bà, ..(KẺ Ở MIỀN XA/ TRÚC PHƯƠNG)
Ngày đó, chuyện xa...dù sao cũng là tương đối. "Trời Quen Đất Lạ" cũng tương đối. Đó là khoảng cách giữa Tiền tuyến-Hậu Phương. Chỉ xa nhau ngần ấy thôi trong vài mươi cây số nhưng người lính chiến đã cảm nhận quay quắt sự trống vắng, thèm khát cùng nỗi nhớ ngất ngây và ước ao cháy bỏng...
Xin đối diện một lần bên tôi
Cho tôi yêu bằng hình hài đó không thôi
Đến với tôi, hãy đến với tôi
Đừng yêu lính bằng lời
Đúng năm mươi năm qua kể từ ngày ra đơn vị, lại một lần nữa tôi có cơ hội ngước nhìn lên bầu trời cao và trong xanh và kỷ niệm một thời trai trẻ hiện về. Tuổi già ập đến nhưng tôi còn mừng do tâm trí giúp tôi biết sự khác nhau về nơi chốn, xa và gần, quê mình và quê người. Bao "Kẻ Ở Miền Xa" trong một bài hát hay tâm sự cho bao lứa thanh niên, đúng ra là đời lính chiến thường nghe cùng lẩm nhẩm đến thuộc lòng. Bài hát đó hay thân phận làm trai, ra đi, chiến đấu, cuối cùng ngày chịu đựng một thiệt thòi thua cuộc cùng số phận đất nước tang thương.
Rồi nửa đời người qua nhanh. Bạn và tôi cùng bao biến đổi cuộc đời, xao xác cảnh biển dâu như sóng ba đào ập vào ghềnh đá rồi biển cũng lặng sóng êm, nhưng thời gian của năm thập niên, nửa cuộc đời, phù du như giấc ngủ ban trưa. Tôi lại nghĩ phải tự an ủi cho mình do hôm nay tôi còn may mắn ngồi ngắm một bầu trời thật xanh, quảng khoát, thật sự tự do. Trên cao kia là một sắc màu tuyệt đối nhưng chẳng có gì, sự vô vi mà giải thích của con người chẳng còn ý nghĩa. Có thể đó là sự vô tận của vũ trụ, một thứ mà thời gian chẳng là gì cả. Một bầu trời xanh không là quá khứ và chẳng là tương lai, nơi sinh diệt, hơn thua, thắng bại, sướng khổ, nhục vinh ...tuyệt đối chẳng có ý nghĩa nào. Một vũ trụ đi mãi đến vô cùng, nơi tư duy của con người nhỏ bé như tôi hôm nay vĩnh viễn chẳng bao giờ với được ./.
ĐHL
NHỚ VỀ MỘT THÁNG TƯ
No comments:
Post a Comment