Thursday, February 27, 2025

TÔI ĐI CHẠY BÀN

 KỶ NIỆM NGÀY ĐẦU QUA SAN JOSE USA



ĐẠI TƯỚNG CAO VĂN VIÊN- KHÔNG CÓ CHUYỆN THẢ BOM "NGUYÊN TỬ" TẠI MẶT TRẬN XUÂN LỘC

 SỰ Thật về LỜI ĐỒN VNCH 'THẢ BOM NGUYÊN TỬ' TẠI MẶT TRẬN XUÂN LỘC



Đại Tướng Cao Văn Viên sanh ngày 11/12/1921 Tại thành phố Vạn Tượng , Lào Quốc. Gia cảnh Vợ và 4 con, Ông có bằng Cử Nhân Văn Chương Pháp tại  trường  Ðại Học Văn Khoa Sài Gòn.

- Tốt nghiệp Trường Quân Sự Cap Saint Jacque ( Vũng Tàu ) năm 1949

- Tốt nghiệp Đại Học Chỉ Huy và Tham Mưu Cao Cấp, Forth Leavenworth, Hoa Kỳ

- Chứng Chỉ Nhảy Dù QLVNCH

- Chứng Chỉ Phi Công KQVNCH

- Chứng Chỉ Nhảy Dù Quân Lực Hoa Kỳ

- Chứng Chỉ Phi Công Trực Thăng Hoa Kỳ


***


THẢ BOM Ở ĐỘ CAO 

Trong những tháng cuối của cuộc chiến, BTTM (Bộ Tổng Tham Mưu) xử dụng phi cơ vận tải C-130A vào cuộc dội bom chiến thuật để thay vào hỏa lực của chiến đấu, oanh tạc cơ không hoạt động hữu hiệu được vì hỏa lực phòng không của địch. C-130 có thể chứa được 8 kiện hàng, mỗi kiện hàng chứa bốn thùng dầu phế thải. C-130 được hướng dẫn đến mục tiêu bằng máy truyền tin và thả những thùng dầu phế thải này từ độ cao 15 đến 20 ngàn bộ (5 đến 7 cây số).  Chu vi sát hại của những thùng dầu này có đường kính 150 đến 450 mét.


C-130A QLVNCH

    C-130 cũng có thể chở 32 trái bom loại 250-500 cân, hay 21 bom 750 cân, trên tám kiện hàng. Bom cũng thả từ cao độ 15-20 ngàn bộ. Binh sĩ ở mặt trận rất phấn khởi khi chứng kiến những cuộc dội bom đó. Họ gọi là "mini-B-52," hay "B-52 Việt Nam." Sau phi vụ đầu tiên thả xuống chiến khu C ở Tây Ninh, dân quân tưởng đó là B-52; lời đồn không quân Hoa Kỳ trở lại Việt Nam lan truyền ra nhanh chóng.

           Gần những ngày tàn của cuộc chiến, cộng sản tụ quân, và thiết lập các căn cứ hậu cần ngụy trang rất sơ sài, dễ quan sát từ trên không. Đây là những mục tiêu tốt cho vũ khí chiến lược có sức tàn phá mạnh. Cuối tháng 2, 1975, qua những lần viếng thăm Saigon của thứ trưởng quốc phòng Eric von Marbod và đại tướng Weyand, BTTM xin Hoa Kỳ cung cấp cho Việt Nam những loại bom chiến lược không quân có thể xử dụng được. Loại bom Hoa Kỳ cung cấp cho Việt Nam là bom có phiến danh "Daisy Cutter,"nặng 15 ngàn cân. Không quân Hoa Kỳ dùng bom này để phá rừng, làm bãi đáp trực thăng cho cuộc chiến. Hoa Kỳ hứa gởi cho 27 quả bom và chuyên viên huấn luyện xử dụng bom trong vòng một tuần.


        Giữa tháng 4, ba trái được chở đến, và cuối tháng 4, thêm ba trái nữa. Một chuyên viên Hoa Kỳ đi theo để hướng dẫn không quân Việt Nam gắn ngòi nổ và cách vận chuyển bom trên phi cơ. Nhưng người phi công HOa Kỳ có trách nhiệm lái máy bay thả bom thì không đến. Trong tình trạng khẩn trương của chiến trường--và sự nguy hiểm khi phải chứa loại bom này ở phi trường Tân Sơn Nhất hay Long Bình, BTTM và bộ tư lệnh Không Quân quyết định chọn một phi công kinh nghiệm cho nhiệm vụ thả bom. Chiếc C-130 và quả bom "Daisy Cutter" cất cánh vào lúc nửa đêm nhưng sau hai chục phút lại hạ cánh. Các sĩ quan không quân hữu trách và Bộ TTM vô cùng lo sợ cho tai nạn xảy ra khi phi cơ hạ cánh với quả bom còn trên phi cơ. Tuy nhiên phi cơ quay về vì một lý do kỹ thuật nhỏ. Phi cơ cất cánh lại sau ba mươi phút.


bom Daisy Cutter dùng phá rừng
hình 1 trái Daisy Cutter bom

        Vào một giờ sáng phi cơ thả trái "Daisy Cutter" đầu tiên cách Xuân Lộc sáu cây số về hướng Tây Bắc. Thành phố Xuân Lộc bị rúng động như gặp động đất; tất cả đèn điện bị tắt, và truyền tin của địch ngưng hoạt động--bộ chỉ huy sư đoàn 341 CSBV bị tiêu hủy. Tinh thần binh sĩ VNCH phẩn khởi. Tướng Lê Minh Đảo, tư lệnh sư đoàn 18 BB ở mặt trận Xuân Lộc hỏi, "BTTM còn nhiều loại bom đó không?" Tin đồn loan truyền nhanh ngoài quần chúng là chúng ta đang được trang bị bom nguyên tử. Cộng Sản Bắc Việt lên tiếng nguyền rũa VNCH và Hoa Kỳ đã xử dụng vũ khí tàn phá chiến lược. 

        Dùng bom phá rừng "Daisy Cutter" đánh vào các điểm tập trung quân của địch có kết quả tốt: tinh thần chiến đấu của ta phấn khởi. Nhưng vì thiếu nhiên liệu, ít bom, và khó khăn về bảo trì, sửa chữa, nên không quân chỉ bay được từ hai cho đến bốn phi vụ C-130 mỗi ngày.

        Trong cuộc tổng tấn công của cộng sản năm 1972 chúng ta cũng bị thiệt hại nặng, nhất là ở Vùng I. Nhưng lúc đó BTTM có thời gian và phương tiện để bổ xung và củng cố lại tất cả các đơn vị bị thiệt hại. Và chỉ sau một tháng quân đội chúng ta sẵn sàng chiếm lại các phần đất mất vào tay địch. Chúng ta có được thời gian ở chiến trường vì có được trợ giúp của không lực chiến thuật của Hoa Kỳ, nhất là pháo đài bay B-52. Không nhờ các cuộc oanh tạc không ngửng của pháo đài bay yểm trợ quân ta, chúng ta chắc không giữ nổi KonTum hay An Lộc. Trong thời gian đó, B-52 được sử dụng đều đặn gần như phi cơ chiến thuật yểm trợ tiếp cận.

        Trong khi ngoài chiến trường pháo đài bay B-52 cung cấp hỏa lực khủng khiếp, ở hậu phương vận tải cơ C-130, C-5, C141, hay C-130 chuyên chở vũ khí và quân cụ tiếp viện cho quân ta ngày đêm liên tục. Vào năm 1972 chúng ta không thiếu bất cứ gì--từ tiền cho đến vũ khí. Quân đội chúng ta lúc đó không lo về thiếu thốn; họ chỉ lo làm sao nhận và chuyển đồ ra mặt trận đúng theo lịch trình tiếp tế mà thôi.

        Nhưng năm 1972 là một tương phản rất xa so với năm 1975; thay vào chỗ của pháo đài bay B-52, chúng ta chỉ còn được một trái bom 15 ngàn cân; vũ khí và quân cụ phải biến chế xử dụng. Đến giữa tháng 4, 1975, chúng ta đã xài hết quân dụng, vũ khí tồn kho, vào việc tái trang bị các đơn vị di tản từ hai Vùng I và II. Đến giờ phút muộn màng đó , dù chúng ta có nhận được 300 triệu mỹ kim viện trợ đi nữa, tình hình đã quá trễ.


Cao Văn Viên 

nguồn 

Sách

Cao văn Viên. Những Ngày Cuối Cùng của Việt Nam Cộng Hòa. 1st Ed. Nhà Sách Văn Bút Westminter, 2003 (trang 201-203)


TÙ BINH VÀ MÓN DƯA TÀU BAY

NGƯỜI TÙ BINH VÀ MÓN DƯA TÀU BAY




Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay (ca dao)

 
Chào bạn đọc

Hai câu ca dao trên có nhiều giai thoại và huyền thoại trong tích xưa sử cũ. Tạm bỏ qua chuyện sách vở đối với người viết xin hư cấu thêm phong vị hài hước và hoang tưởng rằng cứ tự ví von thêm chút gì đó ý nghĩa từ 2 câu ca dao trên khi sự kiện Tháng Tư Đen xảy ra...

Những lớp người có điều kiện khi Sài Gòn sụp đổ thì đã bay xa cùng với tùy tùng thân thuộc hay binh sĩ tháp tùng còn lại một miền nam người dân và hàng trăm ngàn quân dân cán chính chịu cảnh tù đày khốn khổ...

Chuyện của Năm Mươi Năm rồi chẳng còn gì là oán trách buộc tội hay ta thán não nề chỉ mong rằng từ bài viết chúng ta cùng lướt qua hay về lại một kỷ niệm BUỒN của ngày xưa, những ai trong cuộc đó là những ngày TÙ CẢI TẠO đó thôi.

ĐHL



Người viết dám tin rằng DƯA TÀU BAY là một danh từ chỉ dành cho thành phần tù nhân chính trị sau 1975 họ mới biết. Miền nam sụp đổ những người còn lại đã bắt đầu chịu sự 'trả thù ' ghê gớm qua một danh từ 'cải tạo' đó là thời gian mà hàng ngày có quá nhiều cái bao tử tù chính trị đang bị hành hạ, bào xé tận xương?!

***

    Ba tiếng kẻng báo cho từng khối đi lảnh phần ăn sáng lên chia cho anh em trước khi đi làm. Chuyện trước tiên là chia phần MUỐI. Đúng vậy quan trọng nhất là muối. Những người 'cải tạo' như chúng tôi cần muối. Tuy mỗi người chia ra khoảng non 2 muỗng cà phê muối sống nhưng ai cũng cất thật kỹ. Chấm sắn ăn sáng in ít thôi, còn bao nhiêu dồn lại ...

Chuyện cũng lạ đời từ khoai sắn cơm canh gì cũng chia đều lại phần muối ban sáng để chấm sắn ăn cũng phải chia. Mà lại chia cho cân phân mới là khó cho anh nào trực trong ngày.

-Tại sao lại cần và giấu kỹ thế ? 
-Trốn trại ư ? 
-Không dám đâu !
-Hay làm gì khác ?

Người viết xin thưa cùng bạn đọc,
chuyện là vậy: tù binh chúng tôi đã đạt đến 'trình độ thượng thừa' về làm DƯA.
Mà dưa thì cần có MUỐI.  Đơn giản là vậy.

-Chà! ở tù mà ăn dưa thì cầu kỳ quá? Dưa giá chấm thịt heo à?
-Thưa không phải thế đâu các bạn ạ.



  Dưa giá thịt heo là chuyện nằm mơ khi người tù đang  chìm trong giấc ngủ thôi. Đêm về hai cái sạp dài trong cái lán dài lê thê có hai dãy. Sau một ngày rừng rẫy giờ chúng tôi đang say sưa trong giấc ngủ ngon lành. Đây là thời gian tha hồ mà thả hồn về dĩa dưa giá miếng thịt heo béo ngậy... Khi tỉnh giấc chuyện thực tế của tù là Dưa Tàu Bay thôi. 


Những ngọn đồi cằn cỗi vùng trung du Quảng Trị hướng Ái Tử ngó lên lúc đó sao rau tàu bay mọc nhiều quá? Những bao tàu bay non mơn mởn, chúng tôi hái xong, khi lội qua suối, rửa sạch. Trở về trại, ăn độn thêm với cháo sắn, hầu nhét đầy cái bao tử đang sôi lục bục ì xèo 'đòi hỏi' thiếu chất hay xép ve nhiều ngày.

Ai đó bạn tù nào đó có sáng kiến  khá thông minh.

Những lần ăn thử đầu tiên, tôi cảm thấy món này nó ngon thật. Tôi nhớ chúng tôi còn đặt tên cho nó là "Dưa Cải Thượng Du" để phân biệt với món dưa cải thuần túy chúng ta ăn thường ngày.
Dưa Tàu Bay- nhận xét cho công bằng một ít, nó có chua, dòn: ngon thật. Nhưng khổ một điều là thiếu DĨA THỊT HEO BA CHỈ và chén NƯỚC MẮM ỚT TỎI thơm cay?

Thôi chuyện này hãy đợi đêm về! Sau tiếng kẻng, chúng tôi sẽ ngủ. Trong giấc mộng ai nấy tha hồ thả hồn 'chu du' đi dự liên hoan DƯA GIÁ THỊT HEO.
Hiện tại trước mắt, ta có miếng dưa tàu bay đưa khúc sắn vào miệng cho no thêm, thế là được rồi. 

Hãy quên đi!

Đó là lý do tại sao chúng tôi cần muối. Rồi đêm về, buổi 'kiểm thảo phê bình' công tác, ông đội trưởng lại một lần nhắc nhở vấn đề "CẢI THIỆN LINH TINH". Ngày mai sẽ làm phiền lòng anh chàng "vệ sinh viên" dọn dẹp trong "lán". Trong các vi phạm hàng ngày, chắc hẳn có những lon gô DƯA TÀU BAY treo lủng lẳng phía dưới đầu nằm chúng tôi.
Chiều về,   khi về lại trại có người buồn, có người 'càm ràm' do mất hũ dưa đang hồi chua -chín, thơm mùi dưa cải. Ôi! một hương vị khó quên, năm xưa khi tết đến xuân về. Giờ thì bị 'tịch thu' mất rồi?!


                                   ***

Một mùa xuân đến soạn sành phẩm vật cúng kiến hay dọn mâm linh đình: Nào dưa hành củ kiệu chả thịt nào nồi hầm ngon đáo để còn có dưa chua thịt heo ba lát trong mâm cơm tất niên.

Còn ai từng là thân phận người tù Ái Tử nhớ đến những mãng đồi trung du ngập trắng hoa tàu bay. Những sợi bông nhẹ bấc la đà bay theo làn gió.

Tuổi về già bỗng nhiên người viết lại một lần nữa, một chút hài hay dí dỏm xin sửa lại hai câu ca dao trên,

Gió đưa cây cải về trời 
"Tàu bay" ở lại chịu lời đắng cay,

Thế mà giờ đây bên quê nhà, rau tàu bay- loài rau dại nay là vị thuốc, bán ra tiền... cũng như bao cây dại khác từ Trung Du nhiều thứ lắm tất cả đều hái ra tiền, ra bạc. Đó là trời thương hay điều may mắn cho bao lớp dân nghèo vùng núi, một chút lộc trời trong khi lớp lớp thị dân tiền ròng bạc chảy xa hoa sung sướng nhất là tầng lớp cán bộ quyền thế ngất trời.

Thời nay có nhiều chuyện lạ. Những thứ như cây mây, cây đót, nay cũng hái ra tiền. Riêng chúng tôi, những tù binh ngày đó, nhớ làm sao chuyện muối và rau tàu bay. Mỗi khi nhắc đến cái tên nghe rất lạ nhưng nó lại là một kỷ niệm thương thương, tui tủi làm sao? có khi nhớ "dưa tàu bay", tôi lại cay cay con mắt ./.


ĐINH HOA LƯ  EDITION 

27-2-2025


Wednesday, February 26, 2025

QUẶNG TITAN- GIẤC MƠ ĐỔI ĐỜI CỦA MỘT THÔN NGHÈO VEN BIỂN

 





QUẶNG TITAN  

Chào bạn đọc

CHUYỆN KỂ SAU ĐÂY CỦA MỘT TIỀU PHU THỜI GIAN SỐNG VỚI THÔN LÀNG GẶP NGƯỜI DÂN VÉT CÁT TITAN ĐÓ LÀ NHỮNG ƯỚC MƠ CHÁY BỎNG DO MIẾNG CƠM MANH ÁO...

 

*

QUẶNG TITAN-  ƯỚC MƠ CỦA MỘT THÔN NGHÈO VEN BIỂN

ký ức




Chiếc xe đạp thồ với đống củi chất đầy của anh bán củi  vừa vượt qua khỏi quán Ông Uy thì bắt đầu đổ dốc. Hình ảnh cái quán nghèo với một ông già có bộ quần áo vá cả trăm mảnh cùng cái ống thuốc lào dài lê thê bên cạnh đã trở thành quen thuộc trong mắt một kẻ tiều phu như anh. Cái quán của ông Uy là điểm dừng chân của người vừa dưới dốc lên. Họ đi chợ tỉnh về, họa hoằn lắm mới ghé quán ông già. Nhưng cũng từ cái quán này nó là điểm báo hiệu cho ai bắt đầu đổ dốc; phải chuẩn bị tinh thần cùng gân cốt sẵn sàng kìm lại một sức nặng bắt đầu lao xuống. 


Bắt đầu đổ dốc đó cũng là lý do cho  anh bán củi tạm quên đi hình ảnh ông ngồi giữ quán đang mơ màng bên cái ống thuốc lào cùng khói thuốc la đà, bay bổng. Anh phải gắng sức cùng chú ý ghì cho được chiếc xe củi nặng. Chiếc xe đạp thồ  đổ dốc Tân Sơn. Rừng cây đốn hết, con dốc sau nhiều cơn mưa lớn đầu mùa, hai bên là những hố sâu do nước xói. Nước lũ mùa mưa tạo nên nhiều hố nứt toang hoác. Mấy cái hố sâu là mối đe dọa thực sự, làm những ai đang thồ than củi đổ dốc đều rợn người lo sợ. Giá như không đủ sức để kìm sức nặng đang theo đà xuống dốc thì đố ai biết trước tai họa ra sao.



 hình minh họa: 1 xe thồ củi 


Hết dốc, con đường bằng phẳng hơn. Người thồ củi bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm. Hôm nay anh chợt thấy lạ do nhìn thấy một bên con đường Tỉnh Lộ 23 có nhiều đống cát đen làm anh bắt đầu chú ý. Tuần trước anh có thấy một hai đống, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua, không chú ý làm gì.



Hôm nay có người trong thôn trả lời anh:

-Cát quặng Titan đó!

Giờ thì có quá nhiều đống cát đen titan. Những đống cát tuy không hàng lối thẳng ngay, nhưng số lượng của nó khiến anh tin điều người trong thôn vừa trả lời anh, đó là sự thật.

Sự thật kia là gì? 

có nghĩa là cái thôn này- nơi cha mẹ hai bên, anh và vợ anh cùng bà con thôn xóm cuộc sống chắc chắn sẽ thay đổi. Mớ kiến thức cỏn con ngày trước đi học tồn đọng trong trí óc, cho anh biết quặng titan người ta đang cần, thế giới đang cần để làm nhiều thứ hợp kim cần thiết. Anh nhớ mang máng, trong tạp chí nào đó ngày trước có nói về  "thép nhôm". Loại hợp kim khi dùng trong quân sự chúng vừa nhẹ vừa cứng. Nhờ vào titan nó tạo lợi thế cho những chiếc thiết vận xa M113 lội nước...rồi hôm nay kỹ nghệ sau chiến tranh chắc chắn phải cần nó. Người ta sẽ về đây tạo dựng nhà máy, xưởng lọc thôn anh sẽ hết nghèo, bà con em út của anh sẽ là những công nhân cùng đồng lương khá giả...

Còn nhiều ước đoán nữa, nhưng đó là nguồn tin tốt lành đến cho tất cả mọi người.

   con bò cố kéo xe cát titan trên con đường cát lún


Suy nghĩ tốt đẹp tràn đầy hi vọng khiến hôm đó anh thồ xe củi không biết mệt.

 Có mấy con bò cố gắng kéo chiếc xe đầy cát đen ướt, và lóng lánh hợp kim titan. Lớp cát đen chỉ đóng một lớp mỏng dọc bờ biển. Đoạn đường kéo cát từ ngoài biển vào con đường đất liên tỉnh xa khoảng non hai cấy số. Người ta hăng hái nạo vét những mớ cát ướt bỏ vội lên mấy chiếc xe bò. Mấy con bò nước dải ròng ròng mắt cơ hồ muốn trợn ngược. Chúng đang cố hết sức kéo như lết trên con đường lún cát…người và vật  đều cố gắng... chút nữa thôi, con đường ngoài kia không bao xa càng nhiều cát đen càng nhiều tiền.

do những đống cát đó là QUẶNG TITAN!

Mấy con bò cố mà lết. Chẳng đếm được bao nhiêu làn roi từ tay người chủ- nóng nảy, thúc hối, gò ép, tàn nhẫn vun vút đánh vào lưng...  Khối cát đen ướt đẫm, càng lúc càng nhiều, cao dần đổ thành nhiều đống cạnh con đường Tỉnh Lộ 23 sau này lại đổi thành con số 55,  chạy xuyên qua thôn Cam Bình lên tới Bà rịa Vũng tàu trong xa kia.

Xã 'họp- thôn bàn', người dân trong thôn thì xầm xì mừng rỡ, ngóng tin... Ngư dân bỏ lưới và thuyền lo đi vét cát titan. Mấy bác làm ruộng, bỏ cày đi cào cát titan. Thợ rừng bỏ rẫy rừng, cùng nhau đi vét cát titan. Mấy con bò đúng ra giờ đó chúng đang kéo gỗ trong rừng hay cày ruộng, nay phải theo chủ đi kéo đất titan…mai đây sẽ có mỏ titan. Nghe đâu Liên Xô hay Tiệp Khắc sẽ mở nhà máy titan tại thôn này.  Nước nào cũng được, có việc là có tiền. 

Những làn roi vun vút, bò ơi gắng lên!  Ta cần càng nhiều cát titan càng tốt. Bà con phải vét thật nhiều cát đó mang vào. Mấy con bò thở hồng hộc một cách tội nghiệp, tiếng người hò hét cùng tiếng roi quất tron trót ...tất cả hợp lại thành một âm thanh huyên náo, hỗn độn, ai nghe đều cảm thấy hăng hái, nức lòng. Khác với tháng ngày trước, quang cảnh trước mắt người bán củi giờ như một ngày hội, thôn xóm cùng bà con anh sẽ được "lột xác, đổi đời", nói theo ước mơ của những người thiếu, khổ thời bây giờ.

*

ÔI THỜI GIAN QUA MÃI ...MỘT THÁNG, HAI THÁNG  ...BA THÁNG ...người dân trong thôn mõi mòn chờ đợi tin vui một nước nào phái đoàn nào đó đi tới nghiệm thu...phát triển dựng xây nhà máy bắt đầu ...và 


Những ngày khác, người bán củi tiếp tục thồ củi xuống dốc. Anh chứng kiến những đống cát đen theo tháng ngày khô dần, vơi đi theo gió biển. Cứ mỗi lần về anh có ý hỏi lý do. Có người khá biết chuyện nói  cho anh hay vài lý do nào đó. Lúc đầu anh nghe xuôi tai nhưng ba tháng đã qua, giờ hỏi lại thì bác Cháu đội trưởng cũ nể mặt anh thồ củi trước đây cũng là dân trong đội, do lấy vợ mới lên ở trên dốc, nhưng bác chỉ trả lời ậm ừ cho qua mà thôi?!'


Những chuyến cát thưa dần rồi dứt hẳn. 

Hôm nay đổ dốc, anh bán củi nay không còn gặp ai để hỏi nữa.

CON DỐC NĂM XƯA NGƯỜI TIỀU PHU HÀNG NGÀY ĐẨY CỦI VỀ 

1995- CUỐI DỐC TÂN SƠN VỀ THÔN CAM BÌNH xa xa là biển Hàm Tân 


Thế là hết!

Người tiều phu chắt lưỡi xong lại thở dài.

 Sự mừng rỡ trong lòng anh giờ  tiêu tan như bọt nước xà phòng. Trời sắp tết, nhiều ngọn gió mạnh từ biển vẫn tiếp tục thổi vào càng lúc càng nhiều. Sóng bạc đầu ngày đêm liên miên đập vào bờ cát đìu hiu. Mùa gió là mùa "đói cá". Ngư dân hết việc úp thúng; họ ngồi vá lưới chờ có dịp sóng êm, dù nửa buổi sẽ hối hả kêu nhau chèo thúng ra bờ kiếm đôi con cá vụn. 

Trong này, cư dân sống dọc theo con đường tỉnh lộ 23, đoạn băng qua mấy xóm làm nông, gió biển càng lúc càng mạnh tiếp tục quất vào. Gió làm tung lên từng đám cát mờ nhạt, bốc lên dọc theo con đường đất đỏ. Trên đường, mấy người bán than củi đang cúi đầu, gắng sức thồ xe. 

 Bao đống cát đen titan đã đổi thành màu xám nhạt. Những đống cát  từng mang ‘hi vọng” vẫn còn im ỉm 'chờ khách' phương nao.

  Hàm Tân vùng biển, gần tết, gió mạnh thêm từng ngày khiến mấy đống cát đen kia càng lúc càng vơi dần, lụn tàn trông thảm hại làm sao. Cát bay hết, hi vọng tàn theo. Cho đến một ngàychẳng còn ai trong thôn để mắt hay nhắc đến chuyện Cát Titan nữa./.

  

ĐHL edit 18/6/2022 

Monday, February 24, 2025

50 NĂM NÓI LẠI CHUYỆN HÁT Ô (H.O) - QUA SÔNG KHÔNG QUÊN ƠN KẺ ĐƯA ĐÒ


QUA SÔNG KHÔNG QUÊN ƠN KẺ ĐƯA ĐÒ

TT Jimmy Carter

Kết thúc chiến tranh VN hàng trăm ngàn người vượt biên và vượt biển đưa đến một thảm cảnh nhân đạo với sự kiện Thuyền Nhân cách đây đúng nửa thế kỷ.


Chính phủ Jimmy Carter vào năm 1978 trước thảm nạn đó đã ra lệnh cho hải quân Hoa Kỳ tiếp tục đi cứu người vượt biển tại Biển Đông và các nước lân cận có thuyền nhân VN cập được như Thái, Hồng Công, Singapore, Nam Dương, Phi luật tân.
Lòng thương cảm của TT Carter đã đưa đến thành công của Đạo luật Người Tị Nạn vào năm 1980




Hội CTNCT Ái Tử Bình Điền Bắc Cali làm lể TƯỞNG NIỆM TS Robert L. Funseth trong kỳ Đại hội lần thứ 13 ngày 1/11/2015 tại San Jose 

   "Qua sông không quên ơn kẻ đưa đò", đó là những gì mà người cựu tù nhân chính trị Ái Tử Bình Điền Bắc California tại San Jose ngày, 1/11/2015, đã cùng nhau tổ chức một buổi lễ tưởng niệm TS Robert L. Funseth,  cựu nhân viên cao cấp của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, người đã tận tâm tận lực dốc hết tinh thần cùng tình thuơng cứu vớt những người tù nhân chính trị VNCH sau 30/4/75 tới bến bờ tự do Mỹ quốc.

  Tưởng chúng ta cũng nên nhớ lại vài diễn biến cùng nguyên do đưa đến chương trình HO còn gọi là Humanitarian Operation một nhánh của chương trình Oder Departure Program gồm Con Lai (American Children hay AC) Đoàn tụ Gia Đình/ Family Union bị chia ly Mỹ và sót lại tại VN, Nhân viên làm Việc cho Mỹ tư và công, sau cùng quân dân cán chính VNCH bị tù đày cải tạo vì biến cố 30/4/75 trong đó có gia đình những tù nhân Chính trị VNCH bị chết trong trại hoặc ra trại và chết do hậu quả bị tù đày .

    Thoạt đầu chính sách của Mỹ chỉ chấp thuận cho những ai bị tù là 5 năm trở lên nhưng sau những đợt thương thảo không biết tại sao Hà Nội khi họp kỹ thuật tại Đà Lạt "kỳ kèo" với Mỹ rút xuống còn lại 3 năm. Tuy vậy không có tính thời gian quản chế tại địa phương. Người Mỹ nhắc lại và từng gọi đây thuộc về vấn đề nhân đạo chứ hoàn toàn không phải là trao trả tù binh do quân dân cán chính không phải là lính hay nhân viên của Mỹ , bởi thế người Mỹ gọi là Humanitrian Operation hay H.O tạm gọi là CHƯƠNG TRÌNH NHÂN ĐẠO . Sau này có người cho HO không phải là Humanitarian Operation nhưng chứng cớ không có gì thuyết phục vì từ lúc chương trình này có thì đài VOA đã gọi là Chương Trình Nhân Đạo . Sở xuất Cảnh Hà Nội đặt cho những đợt ra đi của những cựu tù nhân chính trị VNCH này từ H.O 1, HO2, HO 3 v.v

 Một ít tiểu sử của Ông RObert L. Funseth

Dr. Robert Lloyd Funseth sinh năm 1926 tại Minnesota, gốc nội là Thụy Điển gốc ngoại là Pháp. Ông là học sinh ưu tú của đại học Hobart , Cornell và John Hopkins . 

 hinh dưới 1989 Mr. Robert L Funseth va phai doan US tai Ha Noi 1989

Hơn 40 năm trong nghề ngoại giao của chính quyền Hoa kỳ ông để lại dấu ấn sâu đậm cho những người VN tỵ nạn CS nhất là anh em cựu tù chính trị quân dân cán chính VNCH sau hơn 7 năm ròng rã tranh đấu không mệt mõi với chính quyền Hà Nội cuối cùng vào ngày 31 tháng 7 năm 1989 Hà nội phải ký thỏa thuận.  Buổi ký kết diển ra tại Hà nội giữa hai phó bộ trưởng ngoại giao: Vũ Khoan phía Hà Nội và ông Robert L. Funseth phía chính phủ Hoa kỳ Mỹ .  Hà nội đồng ý phóng thích hay cho ra đi 3 ngàn tù nhân chính trị vào mở đầu cho chương trình nhân đạo HO mà người Mỹ gọi là Humanitarian Operation hơn 300 ngàn cựu tù chính trị VNCH sang định cư tại Mỹ. 

  Tưởng chúng ta cần nhớ lại sau ngày Sài Gòn thất thủ vào tay miền Bắc lập tức đã có khoảng 125 ngàn người miền nam vượt biên vượt biển. Tiếp liền sau đó khoảng 1978 cho tới thập niên 1980 đã có tới con số 2 triệu Thuyền Nhân vượt thoát chế độ khắc nghiệt CS, nhưng thảm thiết thay đã có hàng trăm ngàn nạn nhân bỏ mình oan khiên trên đại dương trên bộ vì sóng gió, hải tặc và bạo bệnh đói khát.

Sự kiện đau thuơng này khiến chính quyền Hoa kỳ phải ráo riết can thiệp với Hà NÔi cho tái định cư những người VN tìm tự do qua Mỹ trong diện RA ĐI CÓ TRẬT TỰ ( ODERLY DEPARTURE PROGRAM) mà HO là một nhánh trong đó. 

 


hình- BÀ KHÚC MINH THƠ và TT REAGAN VÀ Ô ROBERT L. FUNSETH

Và khi nói đến chương trình HO chúng ta không thể quên những ân nhân như TT Ford, TT Jimmy Carter, TT Ronald Reagan, TNS John McCain,  bà Khúc Minh Thơ, như TS Nguyễn đình Thắng, như Robert Flemming và rất nhiều  vị ân nhân khác...

-------------

Hinh : 

cựu tù nhân chính trị Ái Tử Bình Điền Bắc California tại San Jose sáng nay, 1/11/2015, đã cùng nhau tổ chức một buổi lễ tưởng niệm Ts Robert L. Funseth tai Khu Hoi CTNCT Bac CALI




=============================================================  



VÀI DÒNG TRỰC NGÔN

VƯỢT BIÊN HAY H.O LÂU NGÀY SINH SỰ ...
VẪN CÓ KẺ TỊ NẠNH SO ĐO HAY MÓC MÉO...

thưa quý vị
Theo trình bày trên,
HUMANITARIAN OPERATION là chữ nguyên cho chương trình Ra Đi Có Trật Tự ODP (Orderly Departure Program) do chính phủ Mỹ sau khi bỏ VNCH phải ra tay và hợp tác với chính quyền CSVN sau khi Sự Kiện Vượt Biên của người VN sau Tháng Tư Đen gây ra quá nhiều thảm cảnh làm chấn động thế giới

Chuyện cả nửa thế kỷ nhưng tại sao phải nhắc lại?

Phải kể thời đó thế giới còn nghĩa hiệp nhiều hơn bây giờ? Giá sự Kiện 30 tháng 4 xảy ra bây giờ thì "chẳng ai ngó lại" hay ít có nước nàođđể ý do thiên hạ bây giờ con người VÔ Cảm bất nhân nhiều quá.

Nửa thế kỷ qua rồi, nay trong số người ra đi sớm nhất lâu ngày lại sinh ra tỵ nạnh, so đo một cách phi lý ...

Tâm lý này do họ hình dung lại cảnh hãi hùng ngày đầu lúc Sài Gòn sụp đổ, sóng gió biển khơi hải tặc hãi hùng đói khát trên tàu hay thời gian cực khổ trên đảo hoang ...rồi sinh ra lời nói so đo ghen ghét khi biết được hàng vạn người ra đi theo chương trình H.O có bảo trợ có máy bay và nhiều thứ khác ...
Nhưng họ chỉ so đo ở "chặng giữa" lại cố tình quên đi tại sao những người đi sau này được thế?
Thực ra những quân dân cán chính VNCH được ra đi như vậy thì họ phải chịu đựng sau bao năm TÙ ĐÀY, ĐÓI KHÁT LAO ĐỘNG TRỪNG GIỚI NƠI RỪNG THIÊNG NÚI THẲM HAY BAO THÁNG NGÀY LAO LUNG NƠI NƯƠNG RẪY

...chính phủ Mỹ có cho đi vô lý lại đi bằng Thuyền Chài , ca nô , tàu hỏa ...dĩ nhiên là máy bay lồng trong chương trình Di Dân Gọi là IOM đó là chương trình Di Dân của LHQ và Mỹ là nước TIẾP NHẬN và liệt vào chương trình ODP


BIÊN LAI HẾT NỢ MÁY BAY $ 3,420. CỦA GIA ĐÌNH TÁC GIẢ

Các gia đình HO được đi Mỹ nhưng Tiền vé máy bay chẳng hề free. Qua được Mỹ gia đình HO phải trả góp cho đến lúc HẾT NỢ
Nghĩ ra cũng công bằng cho họ KHI HỌ ĐƯỢC MƯỢN TIỀN MUA VÉ MÁY BAY và TRẢ GÓP CẢ CHỤC NĂM

Lòng dạ người đời phần nhiều tị hiềm, hay dằn vặt một cách phi lỳ
khi ,,,
nào là...

VƯỢT BIÊN KHỔ HƠN, SINH TỬ HƠN
hay

H.O ĐƯỢC ĐI MÁY BAY MÀ !!!

Ô hô, sao lại sinh ra đố kỵ hẹp hòi thế vậy?

Vượt biên tuy nguy hiểm dĩ nhiên là thế nhưng có của cải vàng bạc mới đi được. Người viết tin rằng ít ai chối bỏ chuyện này. Can đảm ra đi không thôi thì đông lắm, có thể gần hết miền nam nhưng nước mất rồi bà con trắng tay nghèo khổ đành chịu vậy. Những ai ra đi được phải có điều kiện. Kẻ ra đi rồi tiếp đến bà con ở lại Cả miền nam trong vòng lao lý gông cùm thì những ai vượt biên rõ ràng là chẳng hề chấp nhận sống chung với CS

Cái giá đổi từ hi sinh vàng bạc, chịu cảnh sinh tử hãi hùng nhưng lại qua được xứ tự do xây lại cuộc đời đó là cái quả ngọt cuối cùng.

Trên đời cái gì cũng có cái giá của nó cả.

Bà con mình ở lại... Hàng chục năm những riêng những ai sau này được đi HO là những quân dân cán chính từng hi sinh chiến đấu và cái giá phải trả là lao tù hành hạ. Kẻ ra đi được bằng liều mình nhưng kẻ ở lại đồng bào miền nam hàng chục năm bị cảnh triền miên đói khổ cùng bị chế độ hành hạ khổ cực biết bao
Chưa kể, sau sự liều mình những ngày tháng Tư Đen kẻ đi trước, sức còn trẻ có việc làm dễ dàng học hành làm lại cuộc đời và ... ăn gà chiên, hamburger uống cà phê sữa . và hưởng tự do tại xứ Mỹ

Không tù tội không đói khổ hưởng tự do sớm nhất thì cái giá trao đổi với sinh tử hiểm nguy là lẽ tự nhiên

Nghĩ cho cùng, Trên Đời Này cái gì cũng có cái giá Trao Đổi Cả
Chỉ đáng phê bình là cách nhìn chua chát từ tâm lí chật hẹp của người ta
Các bậc tri giả có thể cho người viết là "lắm lời" nhưng có lửa mới có khói ...
Tại sao người viết lại viết ra
Có nhiều thứ để viết lắm ...xin hẹn cơ hội khác vậy

Người viết xin thưa:

Đây là lời TRỰC NGÔN

Tác giả cầu mong quý vị miễn chấp

ĐHL

CHỈ CÒN LÀ CỐ HƯƠNG (PHẦN 2)

 theo Chùm Nho Phẫn Nộ (The Grapes of Wrath) của John E. Steinbeck dịch thuật: Đinh hoa Lư  …..(tiếp theo PHẦN I) Ruthie và Winfield 2 em củ...