…Bầu trời xám ngắt tôi không thấy gió và mưa . Một thứ ánh sang mờ aỏ
trong một cõi nào đó, không âm thanh, không bầu trời, không phương huớng . Tôi
không còn ý niệm thời gian nữa tôi đứng cạnh một toán quân trông điệu bộ đang
sửa soạn đi hành quân đâu đó giống như những hình ảnh tôi thuờng biết .
Cảm giác của tôi lúc này thật bình thuờng, giống như đang
sống vào thời gian cũ. Nhìn toán quân những người lính VNCH ai cũng mang cái
poncho sau lưng lai cộm lên vì mang ba lô. Nét mặt anh sao thấy buồn quá. Một
nét mặt giống như bức tượng “NGƯỜI LÍNH U BUỒN’ hàng ngày ngồi trước nghĩa
trang tử sĩ Biên Hoà mà khi ngồi trên xe đò Phi long Tiến lực năm nào ra Trung
tôi thường găp .
Lạ một điều tôi không có cảm giác gì là sợ hãi cả. Những tiếng xôn
xao hành quân , thứ xôn xao trong một cõi nào đó thật lạ kỳ ; xôn xao mà lại
lặng phắt, ánh sang mờ mờ từ một cõi không gian không ý niệm ngày
và đêm .
Người lính u buồn đó chợt gợi ý cho tôi cái pon-cho; thứ poncho loại cũ
nặng hơn và dày hơn loại poncho sau này mỏng và nhẹ. Tôi từ chối:
“không không anh cứ giữ đấy, anh biết không người ta đang cần những
kỷ vật thời Đệ Nhị Thế Chiến thì biết đâu sau này thế giới sẽ cần những kỷ vật
của Vietnam War sẽ quý vô cùng”.
Toán lính sửa soạn hành quân ngó nhau không ai nói lời gì …bầu trời vẫn
một màu xám ngắt mông lung.. nhấp nhô những ngưòi lính VNCH đang trùm những
chiêc poncho màu ôliu đó…
Chợt
tỉnh giấc, thì ra tôi nằm mơ. Tôi cố nhớ lại những hình ảnh trong giấc
mộng... khuôn mặt u buồn những người linh đang khoác trong người chiếc poncho
cùng bâu trời huyền ảo. Tôi bỗng giật mình, thì ra tháng 4 sắp đến; THÁNG TƯ
ĐEN mà phận sự người lính VNCH chưa thành trong trách nhiệm BẢO QUỐC AN DÂN...
No comments:
Post a Comment