Monday, March 10, 2025

ĐI CHIẾN DICH CỦA CÁC SVSQ VNCH

ĐI CHIẾN DỊCH- TƯỞNG NIỆM 50 NĂM NGÀY KÝ THỎA ƯỚC "TRÓI TAY QLVNCH"- BA LÊ  27/1/1973


ĐI CHIẾN DỊCH












những SVSQ  KHÓA 8/72


ĐI CHIẾN DỊCH RA SAO ?

Thưa bạn đọc

27/1/1973 một ngày đáng nhớ không những trong lịch sử kháng cộng của VNCH nhưng lại khó quên riêng đối với một số khá đông sinh viên sĩ quan từng "xếp bút nghiên"  sau chiến sự 1972 hay còn gọi là Mùa Hè Đỏ Lửa. Lý do: lớp người này từng được lệnh đi giải thích, tuyên truyền cho một hiệp định vừa được ký kết tại thủ đô Paris nước Pháp. Tất cả SVSQ đang thụ huấn tại các quân trường Thủ đức, Quang trung, Võ Bị, Chiến Tranh chính trị đều được tạm thời ngưng thụ huấn để tung ra các miền đất nước về tận các xã thôn dù hẻo lánh để giải thích về Thỏa Ước đó nói gì. Lệnh rất gấp, nên người viết nhớ lại không có thì giờ được giảng dạy về nội dung và cách thức giải thích cho dân trong công tác khẩn cấp đó. Hạ hồi phân giải, lớp thụ huấn đã gắn Alpha và ngay cả chưa gắn Alpha cũng "tạm gắn Alpha" cùng nhau lên xe GMC của các quân trường tới tận các địa điểm công tác rồi hẳn tính sau. Tác giả nhớ lại, các svsq đi chiến dịch về tới các tiểu khu-chi khu đều được các sĩ quan chiến tranh chính trị lược giải và ban bố trách nhiệm.
 
Nói đúng ra, với trình độ SVSQ  thì đa số không tệ đến nổi không hiểu hay 'mù tịt' về nội dung Thỏa Ước 1973. Chỉ quan trọng một điều vùng công tác có an ninh để các toán đi giải thích-tuyên truyền làm được việc? Thứ hai nữa, điều kiện nơi công tác có khả thi và tới tai người dân hay chăng? Người viết có may mắn lọt vào trong thời điểm này. Những sĩ quan đàn anh ra trường trước, phục vụ trước đôi lúc đọc lại bài này có thể hình dung hình ảnh đúng năm mươi năm trước có những toán svsq đàn em mang "con cá vàng" trên cổ áo, ngơ ngác về nhận nhiệm vụ ngắn hạn nơi vùng mình.

Năm mươi năm rồi, nửa thế kỷ qua nhanh. Những hình ảnh xa xưa chợt trở về dưới phím bút người kể chuyện. Bao đứa bạn, đồng môn- đồng khóa chắc vẫn còn nhiều hơn lớp đàn anh đi trước. Kể chuyện xưa để hồi tưởng, nhắc ngày cũ, nhớ bạn thương bè. 

Thỏa Ước Ba lê 1973, rồi tháng TƯ Đen 1975 cách nhau không mấy. Khoảng thời gian chỉ có HAI NĂM nhưng chính đó là SỐ PHẬN cuối cùng, chấm dứt một chính thể, một miền nam chiến đấu cho lý tưởng tự do, dân chủ,  nhân quyền, nhân vị và nhân bản nhưng phải chết một cách đau thương, tức tưởi do họng súng xâm lăng của Cộng Sản hiếu chiến, bạo tàn cùng sự "thay lòng đổi dạ" của Thế Giới Tự Do và đồng minh, đứng đầu là Hoa Kỳ./.

ĐHL 

27/1/2023

*

Đi Chiến Dịch - Nghe ra có vẻ 'quan trọng'! nhưng người viết xin thưa rằng thật ra không phải một 'trận đánh lớn' nào cả, chỉ một việc duy nhất đi giải thích về Hòa Ước Ngưng Bắn Paris 27/1/1973 cho VNCH thôi.  Đồng thời chúng tôi tự cho thời gian đi chiến dịch đó là một dịp  'nghỉ phép dài hạn' từ mấy quân trường tản ra khắp Bốn Vùng, chia nhau đi tận mọi ngỏ ngách, thôn làng nói cho dân nghe 'ngưng bắn rồi'ai đâu ở đó không xâm phạm vào nhau ? Đó là chuyện trên giấy tờ, mấy ông lính quân trường nghe sao nói vậy, cho dân hiểu cho dân nghe, tuy thực tế có thể khác.

  Năm mươi năm, đúng nửa thế kỷ rồi; ai còn ai mất? Lớp đi chiến dịch hồi đó trẻ lắm thì năm nay lại đúng bảy mươi "thất thập cổ lai hi". Người viết lần này có mục chính là nhắc về thời son trẻ, mới rời ghế nhà trường, tuổi thanh niên yêu đời lắm mộng mơ. 
            đêm gắn Alpha, Đống Đế Nha Trang
   Sau Hòa Ước, hàng ngàn SVSQ  những 'con cá vàng tung tăng' đi khắp nơi, ra trung hay vào tận miền nam lục tỉnh. 'Con cá vàng' nghĩa là Alpha, đó là sinh viên sĩ quan dù Đống Đế hay Thủ Đức hay hiện dịch như Võ Bị Đà Lạt, Chiến tranh Chính Trị gì đều được lệnh tạm ngưng học, có công tác phí, vẫn ăn lương, được "hồi tố"[1] đi thông tin tuyên truyền ráo trọi. Có người chưa gắn được 'con cá vàng' cũng được gắn tạm, gắn trước giai đoạn Hai tạm xa quân trường trong vài chục ngày cho kịp nhu cầu Chiến Dịch.



NHỮNG LỨA NGUYỄN HOÀNG 65-72  KHÔNG NGỜ 1 NĂM SAU PHẦN NHIỀU ĐI VÀO NGHIỆP LÍNH ( Võ Văn Khiến ngoài cùng trái ảnh - Trần Túy Huệ bím tóc ngoài phải)


  Mấy đứa số hên, vừa rời Nguyễn Hoàng, vừa xa quê Quảng Trị, hay vừa may mắn thoát nạn Đại Lộ kinh Hoàng, cổ áo đeo 'con cá vàng, bận bộ ka ki xanh chiến dịch, chân đôi giày đen bóng loáng về lại Trạm cư Hòa Khánh, Non Nước tại Đà Nẵng giữa năm 1973 công tác cho Chiến Dịch. Một công hai chuyện, khi không về lại giữa lòng quê hương dù bà con đang tạm trú tại Đà Nẵng. Mấy anh chàng SVSQ hay đi dọc theo mấy quán cà phê 'mái tranh vách lá' dọc theo con đường tạm cư Hòa Khánh, sát cái chợ tranh và lá Hòa Khánh tán gẫu gì đó... Có đứa cựu HS Nguyễn Hoàng nay là lính, trở về hay đón đầu cô giáo cũng cựu nữ sinh NH ngày cũ hiện đi dạy giờ  sống tạm qua ngày. Cô nàng vừa ra khỏi cái trường xiêu- đổ của Trại tỵ nạn Hòa Khánh. 

chợ tạm cư mái tranh vách lá cho đồng bào QT 1973 tại Hòa Khánh Đà Nẵng

Nhắc lại đám cựu học sinh Nguyễn Hoàng trong đám tòng quân sau Mùa Hè 1972 chán khối. Mặt tụi nó hết 'búng ra sữa', khá xạm đen theo nắng thao trường một ít thôi. Nhất là đầu tóc hai 'xăng ti mét', cái mũ bê- rêt đội nghiêng trên đầu, hai 'con cá vàng' trên cổ áo, đôi giày lính đánh 'xi ra' đen bóng. Tất cả gom lại, trông thật oai vệ. Chỉ hơn nửa năm trời, nhưng đố ai nhìn ra?
 

   Cô giáo trại tạm cư, vừa cất cái kính đen mặt rộng ra, Võ văn Khiến, chàng SVSQ [*] bất ngờ muốn 'té ngữa':

   -Ôi! ôi! té ra 'Mộng Đỡ' tề ?![**]

Biệt hiệu cô nàng Túy Huệ , 'nhất quỷ nhì ma' trong lớp Tam C2 Nguyễn Hoàng biết với nhau mà thôi. Đó là chưa kể 'Mộng Cời', " giờ này "em ở đâu" không còn thấy xuất hiện trên khung trời "chiến nạn Hòa Khánh 1972" nữa? Dĩ nhiên những cái tên khá 'đặc biệt' này trong lớp 10 C2, dân NH mới biết. Xếp bút nghiên, trai tòng quân theo nghiệp 'ka ki', gái thì lo đi dạy hay kiếm nghề nào sống. Một thuở chạy Nạn Cầu Dài, người QT chết chóc, khổ cực. Thành phố đó mất rồi, trường ốc mất rồi nên ít ai tiếp tục nối dài sự nghiệp học hành, khoa bảng.



Đó là câu chuyện cũng là SVSQ đi chiến dịch sau Hòa Đàm Ba Lê. Nhưng có đứa may, đứa rủi.  Số học sinh Nguyễn Hoàng này khoác chiến y nhưng còn an ủi được về lại Đà Nẵng để còn gặp lại những người thương mến...bà con cô bác hay bạn cũ cùng trường chung lớp. Chỉ non một năm xa cách nay đã là những hoàn cảnh đổi thay toàn diện.

*
CÓ MẤY ĐỨA KHÔNG CÓ SỐ HÊN PHẢI ĐI CHIẾN DỊCH NHỮNG NƠI LẠ HOẮC  TỪ GIỌNG NÓI CHO ĐẾN PHONG TỤC THÍCH NGHI 

  Những toán SVSQ Chiến Dịch, đến từ nhiều quân trường khác nhau, mấy đứa về lại với bà con làng nước tuy lưu lạc trên quê huơng Đà Nẵng, dang tay ưu ái tiếp nhận cũng thấy ấm lòng. Một năm, hai năm Quảng trị cũng là Đà nẵng, hai khoảnh trời hoàn cảnh tạo thành êm ái thân quen. Sự kiện này do trời sắp đặt đố ai biết trước được nỗi này?

   Đó là chuyện mấy đứa bạn may mắn, phép quân trường làm gì có? khi không, 'trên trời rơi xuống' cho năm 'mươi ngày CHIẾN DỊCH' về ngay lòng quê huơng, vào tâm điểm đồng bào chiến nạn QT đang trú tại Đà nẵng; sao không may mắn được?

   Quân trường nào- 'bò- lê, một -hai- ba -bốn', hai tuần mệt bở hơi tai; nào hít đất nào bị phạt 'dã chiến', khá lắm có nửa ngày phép , đi lòng vòng Nha Trang rồi về ngay. Hoặc Thủ Đức hai tuần có 1 ngày phép luân lưu là lâu dài nhất . Có thể nói trận CHIẾN DỊCH cho Hòa Đàm Ba- lê là dịp "phép xả hơi trên trời rơi xuống" lâu nhất cho tất cả người lính quân trường.

  Số người viết chẳng hên bằng tụi bạn khác. Tác giả được phái đi tới  Quận Củ Chi tỉnh Hậu Nghĩa. Chẳng ai quen biết, xóm làng lạ hoắc, thật lẻ loi, chán nản. Cả toán, dĩ nhiên trong đó có tác giả được phái về Xã Phước Hiệp. Giờ ngồi nhớ lại, cả toán hết tám, chín đứa đứa người trong nam, một mình người viết lại nói giọng Quảng Trị 'nặng ơi là năng!' khi nói ra ít  đứa hiểu?  Thế là giải thích làm gì, ở nhà quách lo việc nấu ăn - đi chợ. Chuyện đi "tuyên truyền, giải thích" Hòa Ước có mấy đứa kia lo...

   Xã Phước Hiệp, mấy ông chú ông anh này cũng người trong xã. Họ rất hiền lành dễ chịu và có tình cảm với lớp thanh niên mới về như chúng tôi. Họ giao cho cả toán svsq một căn nhà trống trước mặt ngôi chợ cũng mang tên Phước Hiệp. Hàng ngày tôi lo phận sự khỏe ru là ngồi giữ đồ cho bạn. Lương lính ít ỏi nhưng còn may mắn do ngôi chợ xã sát trước cửa. Tôi hay nấu cho tụi bạn ăn món ăn theo kiểu Quảng Trị thì tụi nó hay 'khóc', hỏi sao? Chẳng qua vì quá cay. Cay quá, tụi nó đặt tên là "món 'Quảng'"! Đến nay tui vẫn nhớ hình ảnh mấy thằng bạn hít hà, nước mắt ràn rụa như khóc như than? Tụi nó 'phản đối', tụi nó 'biểu tình'! A! nhưng tao là người Quảng mà là Quảng Trị thì phải ăn cay, thế thôi-  chấm hết, nghe chưa?


 

Thằng Tiến người nam, hôm đó liền ở nhà. Hắn ra tay, trổ tài nấu món canh chua. Quả thật, hắn nấu canh chua cá lóc ngon "nhớ đời".  Nhờ hắn, đến nay tôi vẫn chưa quên cách nấu canh chua. Tôi còn khoái về cách thức mua bán ở cái chợ nhà quê này. Mua xong con cá lóc, mấy má cạo vảy, cắt khúc giùm cho. Chúng tôi chỉ việc vô nhà cách đó vài bước, là nấu canh thôi. Xứ Củ Chi đất khô, trồng đậu phụng, lại lắm cây me cho món canh chua cá lóc. Tôi thầm cám ơn thằng Tiến người nam.  Sau ngày ra trường mỗi đứa mỗi nơi , "bóng chim tăm cá" biết tìm ở đâu?

  Ôi, gần hai tháng trời chán ngắt. Tối lại 'cái màn' mười anh em phải vào xã, tự xưng tên, danh số qua máy truyền tin về Chi Khu Củ Chi tức là quận điểm danh vì sợ mấy đứa tôi 'chuồn'[3].




Quận Trảng Bàng nằm về hướng Tây Bắc Sài Gòn vào khoảng 40 kilômét. Xóm Đạo Tha La, thuộc Xã An Hòa, cách Chi Khu Trảng Bàng chừng 4 kilômét về hướng Tây. (blog kontumquetoi)

Đây “Tha La xóm đạo”
Có trái ngọt cây lành
Tôi về thăm một dạo
Giữa mùa nắng vàng hanh...


...

  Vùng tôi ở gần xã Trảng Bàng, "Tha La Xóm Đạo' cái bài hát nào đó nghe thơ mộng, nhưng tui chẳng dám mò qua, du kích đầy dãy bên đó, thế là 'mù trớt' tôi gần mà chẳng biết 'người em xóm đạo' là gì? . Vùng 'xôi đậu' Củ Chi có tiếng. Đi ra đường là ánh mắt canh chừng, 'ngày mình- đêm họ', đây là sự thật. Sự dằng co càng nhiều khi hòa bình tạm thời đã ký. Nhưng lằn ranh có phân định rõ ràng đâu, thế là càng thêm rắc rối cho dân. Tôi làm gì được 'tung tăng' đi chơi như mấy đứa bạn tôi kể đoạn trên tức là ngoài trung, hay cụ thể hơn là vùng hoạt động tại Trung Tâm Hòa Khánh 1973 trong thời gian Chiến Dịch. Ở đây vùng không an ninh , ngày tôi bó gối trong căn nhà trống, công tác ít ỏi, chẳng dám đi xa.

  Sau này về lại quân trường, mới hay sau mùa Chiến Dịch, những 'con cá vàng' còn mang theo nhiều mối tình rất ư là "mới' !  Riêng tôi chia tay Hậu Nghĩa, tôi chỉ nhớ (cho đến bây giờ) chỉ cái tên tỉnh lỵ nghe khá hay - Khiêm Cương- một thành phố nhỏ bé lạ lẫm ít ai để ý. Tôi còn nhớ  nồi canh chua thằng Tiến chỉ cho.  Kỷ niệm một lần Chiến Dịch chỉ ngần ấy thôi, ngoài ra tôi chẳng có một mãnh tình nho nhỏ nào 'vắt vai ' nên nghĩ lại hơi buồn.



Ký vào cái gọi là Hòa Ước  Ba lê là hợp thức hóa những vùng 'trái độn' để sự hỗn mang càng chồng chất thêm hai vai người lính miền VNCH. (hình phe MTGPMN bà Bình đang ký)

 Sự tạm bợ mập mờ rõ ràng trước mắt. Giải thích Hiệp Định để được gì khi sự hình thành 'trái độn, da beo' 'rối như canh hẹ' . Cuộc thế tạm bợ đã đành,  Chiến Dịch cũng là tạm bợ . Người dân than vãn, họ không đậm đà gì với chuyện hòa đàm, có vùng phải sống dưới 'hai chính quyền' : một ban ngày , một ban đêm, họ không biết chọn ai ? chỉ mong được an toàn tánh mạng để cày đất, trồng đậu phụng hay làm lụng sinh nhai thôi. Ký vào Thỏa Thuận Ba lê là hợp thức hóa những vùng 'trái độn' để sự hỗn mang càng chồng chất thêm hai vai người lính miền nam. Hậu quả đương nhiên phải đến, không thể nào cưỡng lại.  Ra đi "Chiến Dịch 1973' chẳng khác chi 'khóc trước' một tháng Tư Bi Hận 1975, hơn là những gì háo hức giá như chúng tôi giải thích cho một Hiệp Định hàm chứa chiến thắng bên trong?



  Những thằng mang "
con cá'" trên cổ áo năm nào, những tờ giấy in nội dung của một Hiệp Định thua thiệt đầy tủi hờn, thì làm gì có những niềm vui trong lòng. Bên nào giữ nguyên lằn ranh bên đó, có nghĩa là chúng tôi tự  nhận mất đất cho phía bên kia, và cứ 'đưa lưng cho người ta đấm' cho đến khi nào 'không còn chịu nổi'.

Đúng thật, khi cùng một lúc bị 'cột tay', giảm hết lương thực, súng đạn, cùng nằm 'chịu trận'  thì cái giá trị bi thảm đến rất gần.

 Thôi! nói chi chuyện quá khứ thêm rầu. Chỉ nhớ, vui, hay thương cảm về nhiều kỷ niệm xa xăm ngày đó. Những kỷ niệm một thời son trẻ trong đó có hình ảnh những 'con cá vàng' trong mùa CHIẾN DỊCH HÒA ĐÀM BA LÊ 27 THÁNG GIÊNG 1973 mà thuơng  bao đứa bạn đứa còn, đứa mất ./.

Đinh Hoa Lư

[*]:Võ văn Khiến học sinh trung học Nguyễn Hoàng, ở đường Duy Tân QT- đã qua đời sau 1975

[**}:Mộng Đỡ và Mộng Cời là  2 nữ sinh 11 C2  trường Trung Học Nguyễn Hoàng: Trần Tuý Huệ và  Lê Mỹ Tín 

ps: sau 1975 có những lớp Nguyễn Hoàng họ thành đạt trong chế độ mới. Nhận quyền lợi trong chế độ mới dĩ nhiên ít nhiều phải trung thành với chế độ mới do đó là "miếng cơm manh áo" của họ. Ăn cây nào rào cây đó Chúng ta không trách họ. Nhưng nếu nói về cải tổ chế độ đem dân chủ và nhân quyền lại cho dân thì thế hệ NH thành đạt sau 1975 chưa hẳn "bằng lòng"...sự thật chua chát này cũng dễ hiểu do lớp này đã "thọ ơn mưa mốc" từ trên thượng tầng chế độ ban xuống cho họ có nhà lầu xe hơi như hiện tại. Bởi thế chính trị cũng luồn sâu dù âm thầm vào trong các thế hệ NH. Một thế hệ cống hiến và hi sinh bảo vệ miền nam và thế hệ sau này phục vụ chế độ mới không của dân VN mà của Đảng CSVN. Xin hiểu đây là một thực tế dù mỉa mai và cay đắng
ĐHL

[1]: Hồi tố có nghĩa thời gian đi chiến dịch cũng được tính gộp vào để sớm lên cấp bậc [2]: người viết đang học cuối giai đoạn 1 tại Quang Trung lại đựơc gắn alpha giả định để đi Chiến Dịch[3]:chuồn; không có phép nhưng rời khỏi đơn vị 

"TRẠM XÁ" TRONG TÙ

 



KỶ NIỆM  "TRẠM XÁ" CỦA TÙ CẢI TẠO tại ÁI TỬ QT


thân nhớ và biết ơn  BS Quân Y Hoàng thế Định

Đinh hoa Lư 


 Tác giả bài này có dịp hạnh ngộ với BS Hoàng thế Định từ tiểu bang Georgia USA (bên phải hình) trong dịp đại hội toàn quốc cựu tù nhân chính trị Aí Tử Bình Điền Hội Ngộ lần 7 tại tại TP San Jose USA 
 ngày: July 5th 2013 


KHI TÙ VÀO "TRẠM XÁ"

Chào bạn đọc

    Chắc hẳn chúng ta đầu tiên sẽ nghe lạ tên với cái tên "trạm xá". Thật ra đối với người miền bắc trước 1975 không ai lạ gì với hai chữ trạm xá. Trạm xá có nghĩa là trạm y tế, nơi chữa bệnh tạm thời trong thời chiến của phía miền bắc. Cái Trm Xá ( tên thường gọi cho trạm y tế thời chiến của bộ đội CS) của Đoàn 76 (đơn vị bộ đội coi tù VNCH) nm di din Tri 3 cnh con đường đt đi lên các tri khác - Tri 4, Trai 5 và Tri 1.

     Tiếng là trm xá tức là nơi chữa bệnh nhưng nó ch là ngôi nhà lợp tranhcnh my chung heo. Nhà bệnh cùng chuồng heo đều do tù Trại 3 dựng lên.  Đặc biệt Trạm xá  không có hàng rào, chỉ là ngôi nhà tranh khá lớn, nền đất cao, có vách đất. Một phòng để giải phẫu còn phòng kia rộng dài có mười mấy cái giường cho 'tù bệnh' nằm.

 Trạm Xá nằm bên này con sông nhỏ từ trên núi đổ về. Phía bên kia là Trại 3. Trại 3 nằm gần khu chỉ huy của Đoàn 76. Đoàn ở đây- người viết xin giải thích thêm là tiếng gọi gọn lại của chữ Trung Đoàn- tức là Trung đoàn 76 thuộc Sư Đoàn 337 của miền bắc. Hồi đó Sư Đoàn 337 chưa đi đánh Campuchia lật đổ Polpot và Yieng Sar. Sau khi giao tù cải tạo lại cho Bộ CA thì Sư đoàn 337 mới đi đánh Campuchia.

*

    Khoảng tháng 8/ 1979 sau khi đi chặt rừng để xây dựng Lòng H Sông Mc tại Thanh Hóa, chúng tôi được đưa vào lại Ái Tử, Quảng Trị. Tôi được vào n đây đ "ct trĩ " trước khi trại được dời vào Bình Điền Huế.  Cũng như đa số các tù nhân khác,  chng trĩ ngoi kinh niên ca tôi đều do điu kin ăn ung cc kh trong trại sinh ra. Mà đã vướng vào trĩ rồi,  thì  khó lànhTuy nhiên, khi được đi ct trĩ,  chúng tôi lại tự xem như mình được "nghỉ lao động" vài tun. Thế là sướng "như tiên" chẳng còn đòi chi hơn nữa. T chuyn ct trĩ,  tôi lại có đôi ba k nim vi Trm Xá Đoàn 76 cùng BS Hoàng thế Đnh...

     Anh Hoàng thế Đnh hồi đó đt tên là THT TRĨ thay vì nói "cắt trĩ"; có nghĩa là anh sẽ dùng dây ch bình thường khâu tht vào bướu trĩ  cho đến khi khi u đó thi ra ra và dứt lìa thân th người tù.

Chuyn nghe đơn gin, nhưng không phi vy. Trước tiên phi có mt ít thuc tê đ bs Đnh làm vic. Hàm lượng thuc tê của trại cấp thì quá loãng nên chng áp phê chi. Trước khi tht anh Đnh cho ung thuc gây bón vì tht ri xem như bế l ra không còn đi cu được. Và phi đi năm sáu ngày cho đến khi khi trĩ đó thi ra ra.

Quý bn c tưởng tượng trong trm xá cht hp ca tù mười my anh em tù đang ct trĩ , người nào cũng mang mt khi tht thi thế kia thì mùi hôi chu chi thu. Thế nhưng phi cn răng chu biết kêu ai ? được ct trĩ , tôi quên THT TRĨ là ưu tiên đãi ng ri. Nh vào thuc tê hiếm, tôi còn nh bs Đnh cũng được linh đng v Huế đ ly thuc tê tư nhân tt hơn. Mà rõ ràng nó tt hơn thit tình và cũng nh vy anh Đnh cũng có dp v nhà chút chút "ci thin" đem ít quà ra lại trại.

Tù tht trĩ đượưu tiên ăn cháo trng vi đường, mà không đi ra được thì ăn vô làm gì, sng cm hơi là tt rồi.

Cc trĩ chưa rng thế mà tôi vi anh H văn Chuân cùng tri 4 c hai bnh nhân chúng tôi đượưu tiên "công tác " cho trm xá đoàn vào mt ngày đáng nh.

Ngày hôm đó bác sĩ Đnh được giao nhiệm vụ phi phẫu gp cho mt cán b đoàn v rut tha lên biến chng và cn m ngay ti trm xá đó. Cái phòng cũng trát đt phên nói trên được che vi mt lp vi mùng trắng. Anh  Hồ văn Chuân (Hải Quân trung Úy) cùng người viết thay phiên nhau quay một cái moteur nhỏ có mục đích phát ra điện cho anh Đnh làm vic phía trong.  

anh Hồ văn Chuân và tác giả có dịp gặp nhau tại nam California dịp đại hội Ái Tử Bình Điền 2015

Thiếu thn mi th k c thuc tê thuốc mê nhưng bên tri biết kh năng anh Đnh và tận dụng khả năng quân y của anh. Hai anh em, anh Chuân và tôi, rõ khổ, do cái thế ngi cho người đang tht trĩ chưa lành phi nhoai hay nghiêng một nửa cái bàn ta của mình qua một bên, hai tay va quay máy đin trong gần 2 tiếng đng h. Công vic cu người thy cũng ý nghĩa cho lương tâm của một bác sĩ như anh Hoàng thế Đnh rồi cuối cùng chúng tôi đã hoàn thành.

 toa thuốc cho tù tại Trại 3 Bình Điền Huế , anh Phan tế Nam  y tế trại 3 Bình Điền viết, tôi còn giữ làm kỷ niệm


    Chuyn anh Đnh "bó tay" bun bã khi chúng tôi chng kiến cái chết ca người bạn tù- thiếu úy Tưởng từ Tri 3 qua nm đây vi chúng tôi. Rủi cho anh, qua nm trm xá ngày đầu tưởng lầm chỉ do "đau bng" ai ngờ đâu sau mt hai ngày BS Đnh khám phá ra bạn đó b ung thư rut già. Lúc phát giác ra chứng bệnh, thì thân hình Tưởng đã tiu ty quá mức, chỉ còn da bọc xương. Anh Đnh lc đu lẩm bẩm "vô phương"!

    Ngày Tưởng mt, người viết còn nhớ người thân của anh từ Huế có thuê được chiếc xe đò renault từ Huế ra. Tội nghiệp cho bạn Tưởng.  Xác thân của một người tù sau những ngày đói khát lại lâm thêm chứng bệnh quái ác là ung thư. Anh "về" với một thân xác tưởng chừng như bp dí trên chiếc băng ca. Má Tưởng hóp sâu, miệng vẫn còn há hốc, hai mt vn mở khi còn nuối tiếc và mong đợi người thân... Tôi nhớ khuôn mặt người em trai đang khiêng xác anh mình ra. Khuôn mt em đanh li như c kìm giữ tiếng khóc khi thấy thân thể người anh. Gia đình Anh ngầm hiểu- đây còn trong 'phạm vi tri tù'. Xác Tưởng được mang đi trong im lìm câm nín. Chúng tôi cúi đầu, lòng nhẩm niệm, xin thay thế cho cái chào tay vĩnh biệt Anh một đồng đội- một bạn tù thiếu may mắn. Chúng tôi chia tay gia đình Anh trong chua xót do thúc th bó tay không còn cứu giúp gì được cho người đồng đội, giây phút tử sinh và rồi tuyệt vọng.



    Thế là Tưởng -người tù Trại 3- đã về với gia đình, những người thương mến. Anh đã trả xong nợ nước. Một ngày buồn bên một Trạm xá của tù, có con suối tháng ngày len qua mấy rặng đồi sim hoang dại. Những ngày đốn củi, đi rừng cùng nhau. Tưởng thực sự ra đi, hương hồn anh như đang vẫy tay từ tạ chúng tôi, anh đi về miền miên viễn. Thôi, Tưởng hay đi trước, hãy chia tay với ngày tháng lao lư, nhục nhằn, buồn tủi của những chiến bại binh như bọn mình. Bạn hãy đi trước, xa rời nhục vinh nhân thế, về với thế giới hư vô chẳng còn gì là buồn thương hay trăn trở, khổ đau, đói khát...Linh hồn anh nếu có còn chút gì lưu luyến tụi này hiểu lắm, chút gì bâng khuâng khi chữ hiếu chưa tròn với mẹ cha, anh chưa dịp đáp đền công ơn sinh thành dưỡng dục. 



    Trong kia, Huế đang đợi anh về. Có thể Huế đang là cơn mưa buồn- MƯA TRÊN PHỐ HUẾ hay mưa về Thành Nội. Có tiếng cười khúc khích của cậu nhỏ học sinh- một thời con nít hay khi anh lớn lên với tuổi biết yêu, biết tương tư đợi chờ người con gái anh thương trong đám nữ sinh của Trường Đồng Khánh ngày xưa. Nhớ sao bao tà áo trắng tan trường, qua cầu Trường Tiền rộn tiếng guốc khua...

Xin vĩnh biệt Tưởng, bạn ra đi chúng tôi ở lại, những ngày trước mắt chẳng biết ra sao?





***

    Chuyn bun vui đi tù trong trm xá cũng có lm th cười ra nước mt. Có thêm một bác sĩ quân y nữa- bác sĩ Thông lại được Đoàn 76 'ưu ái" cho mt vic đó là ... "chăn heo", trong khi kh năng chuyên môn anh Thông đâu phi chuyn này? Nhớ làm sao, hình ảnh mấy con ln đen n trong chung làm anh Thông làm qun qut sut ngày từ đôi tay không chuyên môn làm chúng tôi cảm thấy thuơng cho anh.  Lúc BS Thông có chút rảnh rang lại hay vô thăm chúng tôi. Nhớ cái giọng nam anh pha trò làm chúng tôi vui đáo để. 

  Làm tại trạm xá y tế này, BS Đnh thiếu thn mi bề. Tuy vn mang danh là trm xá của một "trung đoàn" tức là đơn vị Trung Đoàn 76,  nhưng thuc men thì phi đi "ci thi" ly. Cũng nên giải thích "cải thiện" có nghĩa là linh động đi kiếm, về Huế một hai ngày mà kiếm...

    Thời gian đó,  "phong trào đông y" trong tri tù phát triển. Dĩ nhiên Thuốc Tây hiếm hoi, làm gì có nhiều cho tù?  Phong trào thuc nam rộ lên.  Tri nào cũng cho tù đi kiếm thuốc. Hàng ngày chúng tôi thường gặp nhau. Những người tù, mang cái bao sau lưng, tay cầm cái thuỗng dài để đào rễ cây tn my qu đi vùng núi Ái TNào hoàng đằng, mt nhân, hà th ô , cây quờn, bướm bạc ...v làm dược liu nấu cho tù uống. Có còn hơn không. Người viết còn nhớ vị đắng của hoàng đằng, mật nhân. Chất đng ca nó cũng tr được đau bng nht là tiêu chy. Tôi nghe chuyện Đại Úy Nguyễn Dật (người Quảng Trị em thầy Nguyễn Bảo) chết trong trại do chứng kiết lỵ, tiếc rằng lúc đó trại 1 mới lập, ba thứ thuốc tây hồi đó làm gì đầy đủ giá như có phong trào thuốc nam như lúc này thì còn hay hơn. Người bạn tù Trại 4, chết oan vì say sắn đắng, Trại 4 cứ chích thuốc tây vào? thay vì chỉ cho ăn đường thì người bạn tù đâu có chết oan...cho đến nay người viết vẫn nhớ và tin vào thuốc nam, thà thuốc nam còn hay hơn thuốc tây nhưng lại quá thiếu...


KỶ NIỆM NGÀY ĐÓ THƯƠNG CHO MẸ GIÀ HƠN 1000 CÂY SỐ ĐƯỜNG XA, TỪ BÌNH TUY RA

Nghe tôi t Lòng Hồ Sông Mc đã vào lại Ái Tử,  m tôi t Bình tuy ln li ra thăm con cũng ti trm xá này. Hơn mt ngàn cây s đường xa, m tôi chỉ được phép gp tôi vn vn hai mươi phút ngay trước  mái tranh trạm xá đó. Thương quá mẹ ơi, hình ảnh mẹ ngồi bệt trước cái sân đất, hai giỏ quà trong chẳng có chi...Mắt mẹ buồn xa vắng, nỗi thương nhớ con dâng trào nhưng chỉ trong 20 phút hiếm hoi.  Tôi chng có đủ thì gi dn dò nhng gì mun nói vi m tôi, ri người phi vi vô nam sng nhng ngày cực kh nơi vùng kinh tế mi thiếu vng con trai, thiếu sc lao đng. Tội cho mẹ, chỉ gặp được con trong hai mươi phút đánh đổi một chặng đường xa, một ngànhơn ngàn cây số ngập tràn lao lư khổ nhọc. Tội nhớ làm sao nét mặt buồn bã của mẹ mình. Mẹ chỉ kịp nói nhỏ với tôi có "gửi 20 đồng" nơi o Cai - người bạn gái quen từ thời trước. O ấy bán chè lá tại Chợ QT...

***

Con đường trước trm xá cũng là con đường người dân đi kinh tế hay còn gi là  đi trung du tức là lên rừng khai phá trồng sắm khoai. Hàng ngày có tng toán dân đi qua, đôi lúc nhờ vậy làm chúng tôi đ nh gia đình. Người gng k gánh bao lp người dân đang lên khai phá vùng cao. Núi rng càng bch hóa khai hoang l thay người dân càng lúc càng đói thiếu. Bao đoàn người hàng ngày đi qua trước mt chúng tôi, h b làng cúi đầu đi lên vùng núi xa; nơi đó tù chúng tôi hay lên đốn gỗ đều thấy. Những ngôi nhà tạm bợ trên đó, dưới làng thay phiên nhau lên làm cho có làm, thu hoạch thường bị heo rừng phá hết, không đủ bù "cơm đùm gạo bới" đem từ làng lên để khai phá đất rừng. Thật là mt tương lai hoàn toàn vô vọng. Nhưng đội đoàn dưới đó chia phiên, cắt đặt thì phải đi, "đố ai bẻ nạng chống trời" ?





    Ngonh li vi nhau trong cái trm xá này vi 'mùi hôi nng nc' tng ngày, ai đi qua cũng bịt mũi. Thế nhưng chúng tôi chu đng được cách thức chữa bệnh lạ đời thế kia. Tù chữa cho tù, cùng thông cm với nhau trong thiếu thốn từ miếng ăn cho đến thuc men vật liệu. Tù chữa cho tù chính đây là lúc những thân phận cùng cảnh ngộ đang sẻ chia nhau nhng cái gì đang có.

    Bác Sĩ Hoàng thế Đnh gn bó my năm trong trm xá đoàn 76 vi sự phục vụ tận tình  t tay nghề anh có đ giúp anh em tù nằm bệnh. Có một điều khá oan cho anh Định, do anh li phi ' tù lâu hơn' do tri đang li dng kh năng ca anh đ phc v cho cả Đoàn 76. Có nhng ca bệnh mà bác sĩ "cách mng " làm quá t hay bó tay. Anh Hoàng thế Đnh vn chp nhn vì trong lòng anh biết rng anh còn nhiu cơ hi đ giúp đỡ bạn tù.

    Li cám ơn chân thành ca tôi hay của những người tù từng nằm bệnh tại cái "trạm xá Đoàn 76" ngày trước, tuy mun màng ti bác sĩ Hoàng thế Đnh nhưng có còn hơn không.  Tại Hoa Kỳ, anh em cựu tù gặp lại nhau mừng rỡ vô cùng. Không ngờ mấy mươi năm trời cách biệt còn có một ngày hội ngộ tương phùng. Làm sao chúng tôi quên được nhng ngày nm bnh trong Trại Tù Ái Tử đó là những ngày ý nghĩa nhất trong tình HUYNH ĐỆ CHI BINH và rồi cùng nhau ghi nh mt k nim không quên:

TRM XÁ ĐOÀN 76 TRẠI TÙ ÁI T QUNG TRỊ./.

ĐHL 

edition
10/3/2025
San Jose USA

THẢM HỌA DIỆT VONG NHÂN LOẠI TỪ NGUYÊN LÝ CỦA CÔNG THỨC EINSTEIN

SỨC MẠNH MỸ ĐẾN TỪ NGUỒN LỰC NHẬP CƯ VÀ NHẬP CƯ TẠO NÊN NƯỚC MỸ ... ngày 1/10/1940 bác học Albert Eistein được nhập tịch làm công dân Hoa Kỳ...