Sunday, November 6, 2022
TỈNH BÌNH TUY TRƯỚC VÀ SAU KHI NGƯỜI QUẢNG TRỊ DI DÂN VÀO
Ðất nước Quê hương Con người: Tỉnh Bình Tuy
NGUYỄN NGỌC DIỆP- ĐỐT LÒ HƯƠNG CŨ
Văn học NNDiệp - Mùa Thu 2022 - Buổi Sinh VIDEO SINH HOẠT Văn hoá : Đốt Lò Hương Cũ và những sách đã in ra
THĂM DÂN
Tác giả: Nguyễn ngọc Diệp
Thời gian đảm trách chức vụ mới, Phó tỉnh trưởng, vì có đầy đủ thẩm quyền nên tôi giải quyết công việc hành chánh tốt đẹp. Riêng việc thực hiện kế hoạch hồi cư định cư cũng đạt được kế hoạch nhưng vẫn không tạo cho chính tôi sự an tâm về cuộc sống của đồng bào định cư (thành phần dân chúng các quận đã mất đất, tạm sinh sống trên lãnh thổ các quận phía nam sông Thạch Hãn) vì hoàn cảnh tổng quát tạo ra đời sống đó....
***
Nguyễn Ngọc Diệp: KẾ HOẠCH HỒI CƯ, ĐỊNH CƯ, KHẨN HOANG LẬP ẤP, ĐẠI LỘ KINH HOÀNG
Tác giả: Nguyễn ngọc Diệp (nguyên phó tỉnh trưởng tỉnh Quảng Trị trước 1975)
Thời gian ngắn sau khi Quảng trị (QT) được giải tỏa, tiểu khu Quảng Trị đưa binh sĩ trở lại diện địa để dần dần nắm chủ quyền lãnh thổ với sự trợ lực hữu hiệu của sư đoàn thủy quân lục chiến (TQLC) mà bộ tư lịnh đóng ở một trường tiểu học tại Cửa Việt. Các lực lượng bán quân sự như cảnh sát, cán bộ xây dựng nông thôn cũng theo bước về QT để bình định lãnh thổ....
***
Nguyễn Ngọc Diệp: SINH KHÍ BAN ĐẦU-TRƯỜNG TƯ THỤC HIỀN LƯƠNG
Trường Hiền Lương Nghĩa Thục và kỷ Niệm Hồi Cư
Đang độ mùa hè nên buổi sáng trời trong xanh và mát dịu nhưng ở giữa đồng không mông quạnh thế này không làm sao nghe được tiếng ve sầu râm ran như ở Huế. Buổi sáng tôi thức giấc khá sớm, xếp chăn mền gọn ghẻ, bỏ vào tủ khóa kín rồi tự chế một tách cà phê thật thơm, ngồi nhâm nhi một mình trong căn nhà tôn vắng lặng này để nghĩ về cuộc đời dâu bể tang điền. Hương vị cà phê giúp tôi nhớ chút ít về những kỷ niệm thuở còn học trung học, đại học Huế. Hồi đó có dịp tôi đi theo đoàn sinh viên Huế ra thăm chiếc cầu Bến Hải oan khiên thuộc lãnh thổ tỉnh Quảng Trị. Chiếc cầu dài chín chục thước tây chia đôi đất nước. Nửa phần về bờ Nam cầu được sơn màu xanh biển đậm. Một nửa ra phía Bắc cầu được sơn màu đỏ tươi chói rực dưới ánh sáng mặt trời mùa hạ làm cho người giàu óc tưởng tượng phải rùng mình vì nghĩ đến máu me và chết chóc, chiến tranh và tàn phá. Hình ảnh và vai trò con sông Gianh (Ranh) ngày xưa đang sống dậy trong lòng tôi. Lịch sử đôi khi cũng chỉ là sự lập lại quá khứ cách này hay cách khác. Giờ đây con sông Thạch Hãn hiền hòa đang đóng vai trò lịch sử thay cho sông Gianh nghiệt ngã ngày xưa và sông Bến Hải mới đây…
https://chuyendaiho.blogspot.com/2022/10/ong-cuu-pho-tinh-quang-tri-nguyen-ngoc.html
***
Saturday, November 5, 2022
TOÁN TÙ BINH ĐI CHỢ ĐÔNG HÀ
NHỮNG NGƯỜI PHỐ CŨ
![]() |
Đông Hà cuối 1975
Đó là thời gian sau ngày "gãy súng", người lính miền nam ai còn sống tại mặt trận trở thành tù binh và sau này là những người tù 'cải tạo'. Trại mới lập xong trên những triền đồi trung du của miền Ái Tử thì đã gần hết năm 1975.
Có một ngày chúng tôi có mặt trong một toán tù được trại dẫn đi Chợ Đông Hà. Lý do dễ hiểu nhất do trại Bốn chúng tôi mới lập nên tăng gia về rau xanh chưa có.
tờ bạc miền bắc 10$ hồi 1975 tại Đông Hà
Ôi sung sướng làm sao nhưng cũng hiếm hoi làm sao khi có dịp 'sổ lồng', được 'cán bộ' dẫn đi về đồng bằng. Chúng tôi xem như là một dịp may hiếm có, đó là được 'ra phố' dù có đi bộ từ trại ra Đông Hà hơn mười mấy cây số. Đoạn đường này không còn là chuyện gian nan khi chúng tôi đã quen lên rừng đốn gỗ. Hàng ngày vác gỗ, chúng tôi lội bộ mười mấy cây số về lập trại đã quen chân.
***
Tôi đã thấy lại Đông Hà. Sự choáng ngợp chẳng khác gì choàng tỉnh sau một giấc ngủ dài đầy chiêm bao mộng mị. Đã tàn cuộc chiến sau một cuộc đổi đời đầy kịch tính, trước mắt tôi chợ Đông Hà đông đúc lạ thường. Người dân, bộ đội khắp nơi tập trung về thị trấn này mua bán. Bộ đội từ Lào về, từ bắc vô, người Quảng Trị ở lại trước 1972, lớp mới hồi cư nay về đây làm đất sống mới.
Chúng tôi được cán bộ cho đi mua 'rau muống' tôi có dịp gặp nói đúng hơn là THẤY những con người phường, phố cũ năm xưa. Lò mỳ Vạn Hoa không còn nay lại đi bán mỳ lẻ. Những mệ, những o bán thịt tại chợ QT nay cũng trở lại nghề cũ ở đây. Cái tiệm Đường Ký ngày xưa ba tôi hay dẫn tôi vào ăn mỳ xào mềm hay hoành thánh tôi thì thích bánh bao nay là cái quán nhỏ lèo tèo bên đường...
-Vợ Trung Tá Phạm Văn Đính đó!
Trong trí nhớ của tôi, Bà đó tha thướt trong tà áo dài màu hồng nhạt, đẹp trẻ đi theo với chiếc xe bán tải toyota chở đầy lốp xe đạp từ Đà nẵng ra...
-Thằng Đính về thăm đấy? 'dĩ nhiên họ gọi là 'thằng' do họ biết ông Đính là hàng binh, dù mang lon trung tá, đội nón cối như họ...
Mấy mươi năm sau, giờ tra cứu trên online những cái gì ngày đó nay là sự thật bằng hình ảnh
*
Nhưng câu chuyện tôi kể là chuyện của những người phố phường năm trước nay tất cả không còn gì. Người viết chỉ muốn kể lại câu chuyện một lần đi mua rau và về lại Đông Hà trong những ngày sau cùng cuộc chiến...
-Một tô cơm trắng
-1 con cá nhỏ kho hay chút đồ xào
-1 bát canh nhỏ
Đời tù gặp bữa ăn như vậy là sướng hơn tiên. Dù là tiền của chúng tôi; vấn đề là cán bộ cho phép 'du di linh động' là quá thoải mái còn đòi chi hơn. Lại nữa, ăn cơm xong còn được qua bên lò kem quốc doanh gần đó mua cho được cây kem lớn. Người ta xếp hàng dài chờ mua cây kem, 1 người mua chỉ 1 cây ăn tại chỗ cho hết mới dám đi.
Tôi gặp một người quen biết đó là người tôi hay kêu là Dượng Khánh. Dượng là anh rể ông Nguyễn văn Vị chủ lò mỳ Vạn Hoa cũng là phường trưởng phường Đệ Nhất tp Quảng Trị. Dượng Khánh đu sau chiếc xe đò Đông Hà vô hướng Quảng trị, ngoái đầu lại khi nhận ra tôi. Ông không ngờ gặp tôi trong hoàn cảnh éo le đó. Dượng một tay đeo vào thành xe, một tay cố móc ra một ít tiền trao lẹ cho tôi, lắc đầu ảo não:
Sau cảnh 'vật đổi sao dời' được ra phố, được về đồng bằng, chúng tôi cảm thấy may mắn và thoải mái làm sao! Tự do tạm bợ, tuy chỉ nửa ngày nhưng đây là một ngày đáng nhớ. Thật vậy, chúng tôi nhớ Đông Hà, một "Thành Phố Lính". Một thị trấn ngập tràn khói lửa chiến tranh mất từ năm 1972. Hôm nay những người lính trở về trong thân phận khác xưa khi quê hương giờ đà thay chủ!
Riêng tôi vừa gánh vừa miên man nghĩ về- NHỮNG NGƯỜI PHỐ CŨ. Chua chát làm sao! mới đó mới đây mà ngỡ nằm mơ ./.
MƯA QUÊ HƯƠNG VÀ NỖI BUỒN GIÁP HỘT
Mưa quê hương, đó là lúc ta đưa tay hứng những
giọt nước trong ngần, mát lạnh; chợt một niềm thương, nỗi nhớ len lén vào lòng.
Kỷ niệm về một thuở tuổi thơ, những chiếc thuyền giấy nổi bập bềnh theo trọt
nước trước hiên. Ngày đó xa rồi, dưới mái tranh quê hay miền
trung chứa chan hoài niệm. Nhưng mỗi khi quê hương mình đang chống chọi trong dòng nước lũ cố tìm sự sống thì bao giọt mưa kia lại hiện thân cho nỗi lo sợ hãi hùng. Mưa
quê hương mỗi khi đông về kèm theo nước lụt từng biến thành khổ ải, tang thương. Bao dòng nước mắt đau thương của miền trung vẫn tuôn rơi mãi, trở thành số phận.
Cố gắng quên, nói cho văn vẻ hơn ta sẽ cho rằng mưa là khúc luân vũ "đáng yêu" của trời đất ban bao giọt nước trong ngần, long lanh rơi xuống trần gian. Chất phát cùng gần gũi với người làm ruộng- mưa là lúc kẻ nông phu ngước mặt nhìn trời, lòng hả hê vui sướng khi nghĩ đến bao hạt lúa vàng căng đầy nhựa sống cho mùa gặt tới.
Lắm lúc mưa là lúc người thi sĩ nhìn qua khung cửa hay nghe tiếng nước rơi trên hàng sầu đông rồi dệt nên nhiều vần thơ mượt mà, cảm tác. Người nhạc sĩ chợt rung động vội ghi ngay từng nốt nhạc buồn trong tiếng mưa rơi. Lại buồn thay cho người cô phụ, con tim giá băng quặn thắt, bao năm dài nhớ chồng vĩnh viễn đi xa. Tình cảm hơn, ta lại nghĩ về bao mối tình mãi vương vấn tơ lòng, ai đó lúc tương tư trên căn gác vắng. Sống với hoài niệm, biết ơn, ta sẽ nhớ về chuyện ngày xưa trên vùng biên giới xa xôi, có anh chiến sĩ vội kéo tấm poncho lúc màn mưa theo gió quất xối xả vào người...
Nói sao hết chuyện trần gian khi mưa trời rơi
xuống. Dù sao chăng nữa, mưa muôn đời vẫn là mưa. Đó là sự kết tinh bao
làn hơi, trả lại thế gian những giọt nước tinh khiết, sau bao chuyến phiêu lưu
kỳ thú trong không gian thênh thang và quãng khoát. Những mầm xanh sẽ nhú, bao
mạch sống sẽ tiếp nối vào đời cũng nhờ mưa. Lạy
trời mưa xuống Lấy nước tôi uống Lấy ruộng tôi cày...
Niềm ước mơ,
mong muốn của ngừơi dân quê mộc mạc biết bao. Những khao khát thực tế của
những ai 'chân lấm tay bùn'. Cảnh sống của lớp người "cày sâu cuốc
bẫm" như quyện vào những câu ca dao chất phát. Dù qua bao thế hệ
người làm nông vẫn luôn ghi nhớ nằm lòng.Người bám đất và đất nuôi người. Người
dân quê lớn lên từ ruộng đồng chỉ những ước mong đơn điệu. Cuộc
đời mộc mạc, họ đâu mơ chi phù phiếm xa hoa? Bao ước mơ từ
xóm làng lam lủ không gì hơn là hình ảnh của những "bát cơm
đầy"hay "rơm đun bếp". Lụt về! Khi "ông tha mà bà chẳng tha"
, điệu luân vũ của trời và đất giờ trở nên 'cuồng nhiệt say mê' sẽ gieo muôn
triệu khối nước đày đọa tội tình lên bao tấm thân gầy nghèo khổ, những kiếp
người chỉ biết những mong muốn đơn thuần bình dị. Mưa bỗng dưng hóa thân thành
khổ ải, tang thuơng khi bao dòng nước lũ băng băng, chảy xiết! Ôi! những
mái tranh tan tác, nổi trôi; bao ruộng nương chìm đắm. Mưa giờ
không là thơ là nhạc, mà là những tiếng khóc ai oán tỉ tê!
Miền trung bao đời vẫn thế: căng mắt canh
chừng cơn thịnh nộ của thiên nhiên khi thu về đông đến. Những giấc ngủ chập
chờn trong gió thét mưa gào. Lụt -bão sao mãi hoài là 'định mệnh an bài'
cho miền đất khổ -nắng cháy da người-mưa dầm thối đất? Thế mà lạ làm sao?
Ai đi xa cũng muốn mau về nhà. Chỉ vắng nhà ít hôm thôi, người xa nhà chưa gì
đã nhớ đã thương. Mẹ già nhớ hàng cau, thương bụi rơm bên mái tranh nghèo, vấn
vương làn khói cơm chiều hay chắt chiu từng chút rơm đun bếp. Bác nông phu nhớ
con trâu già cùng mấy thửa ruộng thân yêu. Bác nhớ làm sao những trưa nghỉ cày
lúc ngồi vấn thuốc. Đó là những trưa bác dựa lưng bên gốc cây làng ngó lên
Trường Sơn xanh thẳm. Tình quê chỉ ngần ấy thôi nhưng mặn mà chẳng chút nhạt
phai. Một quê huơng gian khó với thiếu thốn gian nan nhưng tình quê mãi mãi
nồng nàn, lòng yêu thuơng làng nước chẳng hề phai nhạt.
*
NỖI BUỒN GIÁP HỘT
đồng ruộng xã Triệu Tài (năm 1974 tác giả có đóng quân tại Tham Triều -đi ngang đây còn xác chiếc trực thăng cobra của Mỹ rơi trên cánh đồng này, sau này chắc xác nó đã bị cưa bán nhôm nhựa)
***
Thời gian dần qua, các thế hệ sau này chắc sẽ dần dà quên đi hai chữ GIÁP HỘT.
LỤT LẠI VỀ, chuyện "đày đọa của ôn trời" chẳng hề thay đổi. Nước tràn vào làng, chảy băng băng ngoài ruộng. Lụt mấp mé vào đến cái trọt nước trước hiên. Mấy cặp mắt đau đáu nhòm chừng, phấp phỏng lo âu:
Lạy trời nước rút!
Cái sập lúa vẫn còn an toàn trước mắt mạ. Trai tráng trong nhà chẳng còn việc chi, đang đi kiếm vài mớ cá nước lụt. nước lên phủ ngập cánh đồng, đôi bờ tre xóm dưới lờ mò theo làn mưa. Cái tơi không đủ che thân, người lo đi cất rớ, kẻ khác đi nơm. Mớ cá kiếm về, nặng mùi bùn đất làm ai cũng vui quên cơn gió lạnh.
Mạ gia tôi kể lại cho vợ chồng tôi nghe chuyện dưới quê ngày xưa vào cơn giáp hột. Môn khoai cũng cạn sạch, nhưng lúa ngoài đồng chưa chín. Có lúc túng quá người mình phải ra đồng truốt những hạt lúa chín trước ở phần chót bông về giã ra nấu ăn tạm.Những ngày giáp hột như thế, người dưới quê ngó quanh nương chẳng còn gì bỏ được vào om.
Thế mới biết tại sao người xưa (hay miền trung) năng để dành, hà tiện chắt chiu từng miếng ăn là thế. Dù được mùa, nhưng chẳng ai quay lưng "phụ phàng" với củ khoai, khúc sắn.
Hình ảnh mạ ngồi cắt từng mớ khoai măng, phơi khô phòng đói. Những sợi khoai khô vuông dài, mạ mừng do phơi được nắng. Ngoài khoai khô, mạ còn cất vài thúng sắn lát, mong mỏng cong cong... Khoai sắn phơi khô, con nhà nông ai mà chẳng quý. Nhớ hình ảnh mạ lom khom cất đặt từng mớ khoai khô vào trong sập gỗ, mạ cất đặt như nâng niu thương mến vô cùng.
Mạ còn gắng chắt chiu, gom từng cọng rơm, mong răng ngọn lửa phập phồng trong gió ngoài nương vẫn nấu chín nổi nồi cơm hấp sắn. Mớ cá hôm nay, những con cá mụn mạ kho cho cả nhà, sao thơm tho ngon miệng lạ thuờng. Giêng Hai đến, "cắn ngón tay không chảy máu". Bao thiếu thốn, bao tính toán lo toan. Trai tráng vác cày ra ruộng thì lại phải lo ăn, mà ăn 'làm răng' thì đã có mạ lo. Mạ lo, là 'lo ăn cho đủ đến khi GIÁP HộT.
Chỉ rứa thôi, khi cái vòng lo toan không bị ôn trời làm cho trắc trở thì con nhà nông thở ra nhẹ nhỏm. Cũng là lúc cái "vòng đời" lam lủ tính đủ một năm tròn mong sức người vẫn còn dẻo dai để cấy cày làm ra hột gạo. Mong làm răng thoát cái cảnh nước tràn vô đồng mà chảy băng băng làm ngọn lúa không ngóc đầu lên được. Đó là lúc trời còn giúp cho con nhà nông lo toan đủ hai vụ cấy cày. Đầu mùa gieo mạ cấy lúa, cuối mùa gánh về nhà những gánh lúa được mùa nặng hột. Trời còn thương thì người làm ruộng chẳng màng chi tuổi đời chồng chất, tưởng sức mình như đeo mãi với ruộng lúa con trâu...
Chuyện ngày xưa, chuyện những ngày GIÁP HộT, mỗi lần "qua
truông" anh nông phu bấm đốt tay tính thêm được một tuổi đời. Vòng trần
thế già thêm mưởi hai tháng. Bên mảnh đất thân yêu muôn thuở, bên mái
tranh ấp ủ tình quê, cạnh bụi chuối bờ tre người nông dân vẫn mãi tấm lòng
chung thủy đất-người. Ngày lại ngày qua bốn mùa xuân hạ thu đông 'cày sâu cuốc
bẫm'. người làm ruộng chỉ một niềm mong đợi đơn sơ "Ăn răng cho đủ tới khi GIÁP HộT !"
Thế thôi, một đời dân dã, đơn thuần người miệt quê chẳng ai biết mong chi lâu dài hơn nữa./.
ĐHL tu bút
5/11/2022
Friday, November 4, 2022
Ý NGHĨ CAY ĐẮNG CỦA HENRY KISSINGER ĐỐI VỚI PHONG TRÀO CHỐNG CHIẾN TRANH VN CỦA DÂN MỸ
thay vì được tới Hoa Thịnh Đốn, TT Nguyễn văn Thiệu chỉ viếng được San Clemente Hoa kỳ hôm 2/4/1973
tổng thống Richard Nixon và tổng thống VNCH Nguyễn văn Thiệu, người nở nụ cười rất tươi khi được mời thăm "Toà Bạch Ốc Bờ Tây" tại San Clemente, California ngày 2/4/1973. Đi bên trái là đệ nhất Phu Nhân, Nguyễn thị Mai Anh. Hai vị lãnh tụ sẽ có cuộc gặp mặt hai ngày tại đây (AP Photo)
President Nixon escorts Nguyen Van Thieu, President of the Republic of Vietnam, to his car outside the Administrative offices at San Clemente, following a meeting. Photo taken 04/02/1973
Chấm dứt chiến tranh chưa hẳn làm thôi nguy cơ chống đối của dân Mỹ. Đó là lý do tại sao chúng ta phải tiếp đón nhà lãnh đạo một nước đồng minh tại tòa ‘‘Bạch Ốc tại bờ Tây” tức là San Clemente trong khi hàng chục ngàn sinh mạng người Mỹ cùng đồng minh và hàng trăm ngàn sinh mạng người VN phải hi sinh cho nền tự do của họ?
ASSOCIATED PRESS
Read more at http://www.toledoblade.com/Politics/2011/07/16/Jane-Fonda-says-QVC-axedappearance-over-politics.html#CqXBz8rUIYFpkpcT.99
***
Những nhân vật cao cấp trong nội các thì tìm cớ để ra khỏi thành phố lúc này. Đây là điều hổ thẹn vì những ngày tôi tùng sự tại Hoa thịnh Đốn mốt số nhân vật lãnh đạo Cộng Sản đã được tiếp đón một cách danh dự. Những giới chức cao cấp giành nhau đến dự cho được buổi dạ tiệc nhằm vinh danh những nhân vật trung lập đặc biệt họ từng chỉ trích nặng nề Hoa kỳ chúng ta. Nhưng một tổng thống chung thủy với một nước bạn bè thì chúng ta hững hờ phó mặc. Những kẻ này đã lấy lý do về những khiếm khuyết dân chủ của ông ta làm lý do bào chữa và đẩy đưa cả dân tộc ông về phía kẻ thù của dân chủ. Không có sự kiện thuyền nhân chạy trốn khỏi VN khi ông Thiệu còn tại chức. Rõ ràng hàng triệu bàn chân trốn chạy về vùng ông Thiệu kiểm soát tránh xa vùng đất CS chiếm đóng tức đã bầu cho ông ta rồi.
Thói thường hay đổ tội cho việc dội bom của chúng ta nhưng sau này chắc hẳn một điều là đó là phản ứng đối với tính bạo tàn của chế độ CS. Ông Thiệu từng bước cố gằng mở rộng cơ cấu chính quyền – tuy chưa đầy đủ- ngay cả trong vùng CS kiểm soát nơi đó các giới chức của ông dễ thành mục tiêu. Theo phê phán của ông thì chuyện này chưa có lợi lộc nào cả. Theo cảm nhận từ chúng ta, điều có phần chắc miền Nam VN mới chỉ phôi thai tạo dựng một thể chế dân chủ. Cũng có những phê phán công bình về sự hà khắc cùng tham nhũng.
Nhưng, những khi phe đối lập của ông Thiệu trình bày những rắc rối từ nền chính trị đa nguyên tại Sài gòn tới giới báo chí, thì chúng ta chưa ai so sánh với Hà nội cả; một nơi mà đối lập chưa bao giờ được chấp nhận, báo chí bị kiểm soát và sự liên lạc với truyền thông ngoại quốc hoàn toàn bị cấm đoán. Nói gọn đi đòi hỏi này thật khó lòng đáp ứng cho được tình thuận lợi cho cách nhìn kiểu Mỹ đối với ông Thiệu. Kh tôi thăm dò bạn bè Âu châu về chuyến thăm của Ông Thiệu đến Hoa kỳ ngay cả khi kết hợp công du hay cá nhân, có một sự im lặng khó hiểu.
Ông và ngay cả ngoại trưởng của ông cũng chưa bao giờ được tiếp đón tại thủ đô các nước đồng minh ngoại trừ Ba Lê nơi diễn ra hòa đàm - một tiến trình giải thể chính phủ ông Thiệu - bước đầu tiên trong việc bỏ rơi- diễn khá hay. Trong lúc đó, bà Nguyễn thị Bình, cái gọi là bộ trưởng ngoại giao cho chính phủ ma : CHÍNH PHỦ CÁCH MẠNG LÂM THỜI CỘNG SẢN, chưa hề có khả năng trình ra ngay cả một nơi làm thủ đô thì lại được tiếp trọng thể tại Đông Âu. Thật là một hiện tượng lạ đời, ngừơi ta cứ tự ru ngủ mình bằng cách cứ thuyết phục những người đứng đắn và chân thiện hướng chuyện phẫn nộ về đạo đức vào cái gọi là bảo thủ. Trong cuộc chiến tại Âu châu có khẩu hiệu ” không có quân thù ở cánh tả ” Vào những năm sau chiến tranh báo chí Tây Phương dãy đầy chuyện vi phạm từ các chế độ như Tây ban Nha, Bồ đào Nha, Nam Hàn, Hy lạp, Ba tư, Nam VN và một số khác.
Làn sóng di dân ào ạt vào thời đại chúng ta luôn luôn phát xuất từ các nước CS chứ không hề theo chiều ngược lại. Thê mà vẩn còn những thói khinh mạng, xúc phạm cùng đối xử bất xứng để dành cho cho bạn bè Tây phương chúng ta như trường hợp ông Thiệu năm 1973 và sau này là Vua Shah của Ba Tư cùng trong cùng thập kỷ… [skipped unrelated passages…]. Đất nước ông Thiệu bị tấn công bởi nhiều mặt trận, trước tiên là lực lượng du kích được Hà nội trang bị cùng huấn luyện và tiếp đến là sự xâm lăng ào ạt của lực lượng chính quy từ Bắc VN.
Về riêng tư, tuy tôi dành ít cảm tình về ông Thiệu nhưng tôi rất kính nể ông do ông là một người kiên tâm chiến đấu trong nỗi cô đơn ghê gớm(nguyên văn: terrible loneliness) sau cuộc rút quân của Hoa kỳ. Ông chấp nhận những cảm tình và thông hiểu ít ỏi dành cho ông. Chuyện đó không làm phẩm chất của ông hao mòn đi...
Kissinger, Henry. Years of Upheaval. 1st ed. Boston: Little Brown, 1981. 309-315
THẢM HỌA DIỆT VONG NHÂN LOẠI TỪ NGUYÊN LÝ CỦA CÔNG THỨC EINSTEIN
SỨC MẠNH MỸ ĐẾN TỪ NGUỒN LỰC NHẬP CƯ VÀ NHẬP CƯ TẠO NÊN NƯỚC MỸ ... ngày 1/10/1940 bác học Albert Eistein được nhập tịch làm công dân Hoa Kỳ...
-
Chào bạn đọc trước khi vào đề tài chính chúng ta lược qua những tin tức hay dị nghị nào đó khiến Sam Altman nhân vật hàng đầu về phát kiến ...
-
30 tháng Tư 1975 và CHUYỆN BUỒN CỦA NHỮNG NGƯỜI THUA TRẬN Thưa độc giả Cuộc chiến VN kết thúc kèm theo bao câu chuyện bi hùng về người lín...
-
QUẶNG TITAN Chào bạn đọc CHUYỆN KỂ SAU ĐÂY CỦA MỘT TIỀU PHU THỜI GIAN SỐNG VỚI THÔN LÀNG GẶP NGƯỜI DÂN VÉT CÁT TITAN ĐÓ LÀ NHỮNG ƯỚC MƠ ...