Thursday, April 10, 2025

ĐƯA EM VỀ QUÊ HƯƠNG



       lời mở đầu:
Chào bạn đọc       
        

Cách đây hơn nửa thế kỷ, có con đường mới trong đoạn đường từ Quảng Trị vô Huế được xây đắp mới. Thời gian đầu tiên khi con đường mới đó vừa hoàn thành có một thời gian rất ngắn chúng tôi thường gọi là "Xa Lộ Đại Hàn". Người kể xin thưa thật, đó là cái tên "truyền khẩu" do cái tên Đại Hàn do một số chúng tôi hay nói cho đúng là người thành phố Quảng Trị do thấy có một đơn vị Đại Hàn thực hiện công trình làm đường này mà gọi thế. Cái tên đó không có ai công nhận hay văn bản nào nói thế nên sau này không ai gọi nữa và chẳng ai nhớ.  Đầu tiên là con đường 'thử xe' cho những chiếc honda mới toanh cho "các cô, các cậu" từ thành phố QT chiều chiều 'vù' ra vừa thử tốc độ những chiếc honda mới tậu lại vừa hóng mát. 

Con đường này tạm coi từ múi Cầu Ga cho đến giáp Cầu Mỹ Chánh. Như thế độ dài của nó có thể đến hai mươi cây số. Có ngờ đâu một vài năm sau cũng trên con đường này lại trở thành một đoạn đường đau khổ có tên là ĐẠI LỘ KINH HOÀNG? Một đoạn đường hay một tiếng kêu đau thuơng của người dân Giới Tuyến mà ai là người QT không thể nào quên.
                                                
***



BẾN XE NGUYỄN HOÀNG




   Chú tài xế vô số quẹo chiếc xe buýt Renault cũ kỹ, tiếng chạy lọc cọc vừa trờ qua cây xăng Shell, thì dừng lại. Trạm bán xăng nhưng người thời này hay gọi là "cây xăng" một tiếng nghe lạ nhưng ai cũng kêu thế nên quen miệng. Cây xăng đó ngó qua cổng trường Nguyễn Hoàng, học trò đi ngang hàng ngày nên ai cũng nhớ như in trong đầu.

Chú tài tắt máy, kêu thằng Lép "ét" xe:

-Mi đem tiền vô mua thêm hai chục lít cho đầy mau Lép!

Thằng Lép,dạ xong, chạy lẹ vào trong.

Cứ mỗi lít xăng là cái chuông trong cái trụ xăng màu vàng chóe kêu cái 'keng' nghe khá vui tai. Lạ thiệt, người mình đi đâu cũng không bỏ đi cái tính bồn chồn, vội vả, trong xe ai cũng nhấp nhỏm mong xe chạy mau cho rồi. 

          -Đợi tui với ! đợi tui với!

   Một ông già đang đẩy chiếc xe đạp giàng, hối hả chạy lại. Cái dù đen của ông, bó gọn  đang móc tòn teng một bên cái 'ghi đông'.  Chiếc xe hàng đổ xong lít xăng cuối cùng.

   -Xe vô Diên Sanh khôn rứa chú?

Thằng Lép chỉ ngúc cái đầu thay vì trả lời Ông, miệng còn ngậm một đầu dây cột. Hắn đang bận đóng cái nắp bình xăng:

-ÔÔng 'đợ' (đỡ) cho con một chút?

Thằng lép giờ đã leo lên mui xe, hắn đứng hơi xoạc chân trên trần, khom hết người, cố kéo chiếc xe đạp giàng của ông già lên.  Cái bánh sau hơi đong đưa theo bàn tay gầy gò, đầy những đóm da đồi mồi của ông. Thằng Lép ét xe Quảng trị -Huế đã lâu nên đã quen tay, chỉ nửa phút hắn ngoáy sợi dây dừa lại thêm một vòng buộc chặt chiếc xe đạp. Ông già cố sức dùng tay kéo thân mình lên, một chân bỏ vào cái bàn đạp sau, đầu gối ông run run. Một anh học trò ngồi ghế sau vội đứng dậy nhường chỗ cho ông. Mắt ông sáng lên, nét mừng rỡ:

    -Rứa cháu cũng vô Diên Sanh à?

Giọng ông khào khào, chòm râu bạc rung rinh theo tiếng nói.

-Dạ cháu vô nhà , tuần sau ra lại , cháu học bên trường Nguyễn Hoàng đó ôn!

  Vừa nói tay anh học trò chỉ qua chiếc cổng trường  phía tay trái.








    Chiếc xe rồ máy chạy đi. Mới qua  số hai thì chiếc xe buýt đã quẹo trái vô đường Lê Huấn. Con đường này có cái tên mới  sau trận Hạ Lào. Quẹo hơi đổ dốc trước cổng  Sân Vận Động rồi xuôi về một đổi qua Lò gạch ngói Trương Kế thì tới Ngã Ba Long Hưng.











    Lệ thuờng xe hàng nào cũng dừng ở đây " xin tài". Xin tài có nghĩa là lấy giấy qua trạm khám xét trước khi vô Huế. Vô địa giới Huế tức là Phò Trach có thể thêm một trạm nữa nhưng chuyện này không liên quan đến chuyện kể hôm nay.

     Tiếng khách lao xao nói chuyện trong chiếc xe chật cứng tuy ai cũng mong xe đi mau. Hai hàng ghế trước dành cho khách đi thẳng tới Huế. Dáng họ yên tâm, chẳng nôn nóng gì chuyện xuống xe. Có người đang nghiêng đầu thiu thiu ngủ.
--------------------

 tuổi thơ QT bên cầu Ga năm cũ 1969-đằng sau các em nhỏ là nguòi lính Mỹ từ trên xe đoàn công voa quân đội Mỹ đang dừng nghỉ đi xuống mua hàng mấy em nhỏ đang bán gồm kẹo cao su, và thuốc lá hay những thứ nào mà lính Mỹ thích

Cầu Ga song song Cầu Mới do công binh Mỹ xây khoảng 1970 cùng thời điểm với Xa Lộ Đại Hàn để giải quyết nạn chờ lâu tại Cầu Ga xưa chỉ 1 làn xe chạy nên phải đợi nhau.
1972 Cầu Mới bị cháy trong và cầu Ga xưa thì bị sập 

------------------------- 


xe traction Avant chạy suốt QT -Huế chở 11 người 

    Hành khách ở băng ghế sau, họ sẽ xuống Cầu Dài, kẻ xuống  ngã ba về Diên Sanh ...lao xao nói chuyện. Đủ hạng người, từ cậu học trò vô nhà, Ông lão thăm làng , o đi buôn...những cái xách , những cái bao cát Mỹ đựng đầy đồ nhét dưới hai hàng ghế . Khách xuống giữa đường chịu khó níu tay đứng sát với nhau, mùi mồ hôi, mùi thuốc cẩm lệ , mùi mắm ruốc cá khô... đủ thứ bốc lên trong khí trời nóng nực.

    Chú cảnh sát ra hiệu cho xe chạy. Tài xế liếc mắt nhìn bên phải đường sợ chiếc xe nhà binh Mỹ nào chạy vụt qua thì 'bỏ mạng'. Chiếc xe như run rẩy bò  lên mép đường bắt đầu leo vào con đường mới.

Thật đúng với cái tên Xa Lộ!

     Người  Quảng Trị nhất là những ai năng đi xe hàng, chú tài xế, thằng ét xe cho đến nguòi buôn thúng bán bưng, cậu học trò tạm trú ngoài tỉnh vào lại làng, ông lão thăm làng hôm nay ... đều ngầm biết ơn mấy ông lính công binh Đại Hàn năm trước.  Họ lầm lì làm việc chăm chỉ mới có cái xa lộ thênh thang đổ nhựa "láng o".

    Chú tài lắc lắc cần số vô sô' bốn-số năm. Số cuối, chiếc xe nghe 'ngọt' vô cùng. Khác với mấy ông tài trong nam, vừa lái là 'vô' câu vọng cổ nghe 'rất mùi', người Quảng Trị như chú tài hôm nay, nét mặt lúc nào cũng đượm vẻ lo lắng, suy nghĩ. Dân mình cực khổ quá nên nét mặt người lớn ít ai thấy vui vẻ hồn nhiên chăng?  Mắt chăm chú nhìn hướng trước, chú năng sai bảo thằng Lép. Có khi chú la mắng, gắt gỏng hắn nghe thiệt tội nghiệp?




-Ê Lép ra quay xe mi!

      Đó là lệnh chú sai thằng Lép, hắn chạy lẹ ra trước xe. Xong, hắn  dùng cái tay quay bằng sắt , khom mình, nín thở quay cho chiếc xe nổ máy. Nhưng hắn cẩn thận, chiếc xe vừa nổ máy, hắn phải biết rút cái cần quay hình chữ Z ra ngay, nếu không,  nó sẽ 'đánh trả'  lại 'què' cả tay?

        -Ê Lép đổ nước mi!

  Thằng Lép liền dạ và vội xách cái bình chạy mau xuống vạt ruộng vừa cấy múc nước chêm vào bình làm mát máy.

-Ơi  Lép và…ê Lép.. mau lên mi!?

    Dáng đứa phụ tài lom khom, nhanh nhảu cột hàng trên trần, lại trèo xuống. Bổn phận phụ tài, hắn rất cẩn thận vừa rồi đồng nghiệp với hắn cũng ét xe bị tai nạn rớt từ trên trần xuống đường, chết oan uổng. "Sinh nghề tử nghiệp" nhưng những đứa ét xe như thằng Lép lanh lẹ khó lòng mà 'rủi' như bạn hắn. Hắn thương thằng bạn cùng làng nhưng không vì rứa mà sợ phải bỏ nghề? Bỏ nghề lấy chi ăn? còn nuôi mạ giúp bọ dưới làng nữa?


 






Công việc của Lép là 'ÉT xe" mà 'ét xe" thì ít khi có dịp đứng trong thùng xe ngoại trừ lúc xe ế khách. 

    Một tay níu một tay hắn đập thình thình vào thành xe để chú tài  nghe mà dừng cho khách xuống. Miệng hắn phải biết ra giá mỗi khi khách kỳ kèo:

    -Vô Diên Sanh 15 đồng có đi khôn?

    -Mười đồng thôi, răng mà "mắt" rứa?!

   -Thôi! mười hai đồng o khôôn(g) đi thì đợi xe sau mà đi! 

    Xe chạy một chút chi là đến ngã ba hơi quẹo phải là tiếp tục xa Lộ Đại Hàn, chếch về bên trái là con đường Quốc Lộ cũ hướng vào Diên Sanh năm trước. Nay đoạn này trở thành hoang phế do không còn xe chạy. Nhánh đường  giờ trông 'teo tóp', cỏ hai bên đường tiếp tục lấn sâu vào. Những người ở Diên Sanh thì họ thương con đường cũ này. Họ nhớ đoạn qua Cầu Nhồng (còn gọi là Nhùng- sông Nhùng từ Động Ông Nho chảy qua cầu này)  rồi Cồn Dê trước khi xe leo lên con dốc tới Quận trên một dốc đồi, xe hơi đổ dốc xuống xã Hải Thọ rồi đến Chợ Diên Sanh. Có con đường mới ít ai ghé chợ Diên Sanh nữa ngoại trừ người ở đây...
-------------------



    con đường rẽ vào làng trước mặt con đường quốc lộ 1 cũ đi vô Cầu Nhồng chỉ còn những mảng nhựa đường mỏng xen lẫn nhiều hố lỏm trồi trụt.  Người dân hai con đường cũ này dùng phơi lúa hay khoai khô mỗi lúc đến mùa.
-------

Múi đầu đoạn đường mới này sẽ giã từ mấy vạt dương liễu xanh um hai thôn Đại Nại, Long Hưng (thôn Đại Nại người tp Quảng Trị có kêu nhưng không tìm ra trên bản đồ) sẽ đi qua khoảng cát trống, đầy cây dứa dại, những mồ mả hoang vu. Bên phải lác đác những rú càn thưa thớt. Vài lùm cây phía phải con đường, nhìn lên hướng núi. Ít ai kêu xuống đoạn này; ngoại trừ ngã ba Diên Sanh , vùng đất mới mở, một khu dân cư mới . Nơi này chiếc xe hàng phải dừng cho cậu học trò và ông lão xuống. Họ phải đón xe lam về chợ Diên Sanh hay có tiền thì đi xe ôm. Mấy chú xe ôm đang ngồi chờ vài ba người khách lác đác. Mấy chú đợi mấy chiếc xe hàng dừng lại xem có ai không?



 






thuơng về Quảng trị cái thời rau trái Gio Linh , Nam Đông cùng  những chiếc xe hàng Đông Hà -QT lộc cộc thô sơ--Đây là hình ảnh chiếc xe hàng Đông hà -QT mới rời đông hà khoảng cây số thì ghé bót kiểm soát bên phải đường. Chúng ta thấy hình ảnh một ông già đang gánh 'cái gì' đó bươn bả đi tới...đó là hai bó 'hom' sắn để về trồng chứ không phải củi 
-------------------

     Mỗi lần xe dừng, thằng Lép phải trông đằng sau , hối thúc xe xuống nhanh để chạy cho kịp. Cái luật bến xe Nguyễn Hoàng, luật của Nghiệp Đoàn là xe tài sau mà bắt kịp xe tài trước thì về bến Nguyễn Hoàng Huế sẽ bị ghi phạt. Đây là luật lệ nghiệp đoàn để tránh trình trạng xe đi trước , không chịu chạy, cứ sa đà, lo thu gom 'hết khách' xe sau- tức nhiên là 'cướp cơm' xekhác . Nghĩ kỹ, vừa công bằng, vừa bắt tài xế phải lái nhanh, kịp thì giờ, không trễ nải.

                        ***








Xa Lộ Mới kéo dài đến tận Mỹ Chánh.  Hơn hai mươi cây số, người dân Quảng trị một thời, có được cảm giác êm ái từ con đường nhựa đổ dày, rộng rãi. Hình ảnh những đoàn "công voa"(convoy)  quân đội chạy rầm rập, nối dài mấy cây số theo con đường độc đạo . Những vệt khói trắng dài như bất tận trên nền trời xanh, của những chiếc B52 . Một thời chiến tranh, những âm thanh,  hình ảnh như con tồn đọng vơ vẩn trong đầu người Quảng Trị.








  





    Có những chiếc xe trong Huế ra, ngược chiều, chú tài đưa bàn tay ra làm dấu hiệu. Có thể giới tài xế ra dấu cho nhau tin tức đoạn đường phía trước ? Khách hai dãy ghế trước vẫn thiu thiu ngủ. Khách xuống nửa đường thì nơm nớp ngó ra canh chừng...

Tiếng bà chủ xe ở trong:

             -Ai xuống Mỹ chánh cho tiền xe nghe?

Khách sẽ trả tiền cho bà chủ xe những lúc gần đến. Lại một lần nữa, tiếng kỳ kèo trả giá, ì xèo. Khách đi cằn nhằn, than mắc!

    Khách đi xe như cậu học trò ở trọ hay ông lão, hai người vừa xuống trước ở cái ngã ba vắng vẻ rẽ về Diên Sanh.  Những người buôn chuyến, có người xuống Diên Sanh nhưng còn một ít sẽ xuống Mỹ Chánh. Mấy chiếc gióng móc tạm sau xe, đang đong đưa. Vài cái 'đòn triêng' (đòn gánh) chuồi sâu dưới sàn xe, tha hồ cho những bàn chân giẫm đạp. Chỉ có khách ngồi hai băng ghế trước, họ vô tận bến xe Huế, yên lặng nhất. Người ngồi trước này đang 'ngủ gà ngủ gật', thỉnh thoảng mới hé nhìn ra cho biết. Bao nhiêu thứ 'ổ gà, ổ vịt' từng làm 'đau xe' hay 'đau lòng' tài xế đã biến mất nhờ hai mươi cây số của xa lộ mới toanh này.  Mọi người, từ chú tài, thằng ét đến hành khách trên xe, ai cũng thầm  cám ơn con đường mới.  Một cảm giác 'tận huởng'  trên đoạn đường chạy êm- niềm vui sướng hiếm hoi trên một   ĐOẠN ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG- Quảng Trị - Huế.

    Trời nắng chang chang, chiếc Renault vẫn kiên trì 'rít' bánh trên mặt đường nhựa đen, bóng loáng. Luồng gió nóng, cát bốc cao đằng xa, trên vài trảng đất hoang vu, cằn cỗi.. Không khí lung linh trong mùa hè oi ả, đang thổi về những luồng 'gió lửa Hạ Lào".  Trên hai hàng ghế trước, khách đi suốt Quảng Trị -Huế, trong giấc ngủ chập chờn, họ mơ mơ màng màng nghe tiếng lao xao của bến xe Nguyễn Hoàng của thành phố Huế:

-Mè xửng đây chú?!
-Anh ơi mua mè xửng khôn?!



    Khách ngồi hai hàng ghế đầu chợt choàng tỉnh. Họ lật đật xuống xe. Ngọn gió mát từ phía sông Hương thổi vào giúp cho khách tỉnh táo trở lại. Ngót sáu mươi cây số, từ ngoài Quảng Trị vô, số khách kia mơ màng nghe lao xao, bao tiếng nói của người Quảng Trị. Trong lộ trình thân quen, có một đoạn đường non hai mươi cây số giúp chiếc xe hàng chạy êm. Sau giấc ngủ chập chờn, mệt mỏi, khách còn vấn vương chút gì trong đầu từ giọng nói Quảng Trị cùng cảm giác nôn nao lúc sắp vô lại Huế sau một hành trình có phần nào khác lạ. Thật vậy, đó là một chặng đường tuy gần mà tưởng như xa, do khách vừa rời vùng "Hỏa Tuyến" đầy tiếng đạn réo bom rền để về lại Cố Đô yêu dấu ./.



Đinh hoa Lư  
edition  11/4/2025 USA

Wednesday, April 9, 2025

NÓI VỚI THỜI GIAN



Đường lên Alum Rock Park thu 2015 


  


 

hàng cây bạch đàn xóm tôi ở bên đường Penitencia Creek lên công viên Alum Rock

Thương tặng Bà Xã 


    Trời vào đông ngày ngắn dần. Ánh chiều vội buông khi vạt nắng vàng cố gắng sưởi ấm mấy lùm bach đàn bên vệ đường. Ngày lễ Ta Ơn xe cô ít chạy. Mọi người đoàn tu ấm cúng với gia đình. Lò sưởi nhà ai đang nhẹ nhàng tỏa khói. Những làn khói xám mang mùi thơm nồng nàn của nhựa thông  bốc lên lơ lững trong không khí lành lanh đầu đông làm ấm lòng khách bộ hành. Người ta liên tưởng đến mùa NOEL đang đến, rất gần.









Nắng chiều như còn lưu luyến, vương vấn trên mãng đồi trước mắt vơ chồng tôi. Mấy lùm lá phong hôm nay đang  'nhuốm màu quan san' y trong thơ xưa ngày nào.

 Thu đi, đông đến. Một năm mười hai tháng chóng qua. Tuổi càng già, thời gian chạy càng mau, như có "gia tốc", có phải vậy chăng? Một hai tuần nữa, con đường này sẽ ngập lá phong, xào xạc, tiếng chân tiễn một năm đi vào dĩ vãng. Giờ còn có người đếm bước chân đi, đếm thời gian trôi qua. Dầu nay mai con` có hay khong bước chân viễn khách , những ha`ng phong này vẫn nứt mầm nẩy lôc, vẫn xanh tốt khi xuân về, hay mang sắc đỏ màu 'quan san' lúc đông lạnh lại về. Phong cảnh tĩnh vật-cây cỏ núi đồi- hình như chẳng mảy may vướng bận chuyện trần gian, tục lụy. Sẽ có nhiều người vào tuổi về chiều, ngày ngày đi bộ, dạo quanh vùng này để giữ sức khỏe. Càng già, người ta càng quý trọng thời gian. Điều nghịch lý càng quý thời gian thì xem chừng thì giờ càng chạy mau hơn. Đây chẳng qua là do tâm lý mà ra. Không một ai trên đời ngồi đợi hay trông tuổi già đến cả. mà những gì không muốn không trông thì nó lại đến nhanh một cách 'thoải mái', nhanh một cách 'bất ngờ'.












                                        ***

Oscar Wilde (1854-1900), nhà văn, nhà thơ, nhà kịch nghệ Ái nhĩ Lan có nói Khi còn trẻ tôi thuờng cho rằng tiền bạc là thứ quan trọng nhất đời, đến khi về già tôi mới ngộ ra, cái già cái thời gian mới là thứ quan trọng nhất " 

     Oscar Wilde




Người viết mong bạn đồng ý với ý tưởng đó. Hình như trong cuộc đời này: quanh ta, bạn bè ta khi đau bệnh trầm kha, nhức nhối trong người chẳng ai còn thiết tha với chuyện tiền bạc, nhà cửa...gì nữa! Chính ngay giây phút nguy nan này, ai cũng ưa đổi hết, bỏ hết, ưu tiên cho vấn đề lành bệnh, khỏe khoắn trong người.  Không ít người từng than thở  do 'đốt' hết tuổi xuân để lấy cho được nhiều tiền nhưng sau đó tiền chẳng mua lại tuổi xuân lại cho họ? 



 




Chính Jim Rohn (1930-2009), một doanh nhân giàu có Mỹ, thế mà trước khi mất ông có để lại một kinh nghiêm sau

Thời gian quý hơn tiền bạc. Bạn có thể làm ra nhiều tiền bạc, nhưng bạn không thể nào làm ra nhiều thời gian được.

 Ai cũng biết thế, người đời thuờng hiểu vậy nhưng lại quay quắt chạy theo tiền bạc cho đến một ngày ...


   Ý nghĩa ta tìm ra khi con người ta vừa được "chuyến xe lửa cuộc đời" chở tới 'trạm ga cuối cùng ắt hẳn y nhau: Tiền bạc tuy 'chất cao đầy núi',  nhưng không ai mua được cái vé tàu 'đi ngược lại thời gian' trở về lại với thời xuân xanh cả? Bạn và tôi  đều biết thế giới này, thiên hạ đều biết cái triết lý này. Một ý nghĩa không chỉ riêng bạn và tôi mới biết, xung quanh ta có rất nhiều người từng hiểu vậy!

Thế mà lạ làm sao? Chẳng ai màng đến ý nghĩa đó, thế gian này xã hội này có quá nhiều lớp người, lứa tuổi lao vào cơn sốt "khát tiền" như đám thiêu thân lao vào ngọn đèn sáng chói, hấp dẫn đầy ma mị?




 






Chỉ mong bạn và tôi cùng nhau đối ẩm, bên tách trà thơm để cùng nhau tận hưởng hương vị thanh tao của một sáng mai tĩnh lặng. Lúc này chúng ta sẽ hiểu hay làm quen với câu ngạn ngữ "Thời Gian Chẳng Chờ Đợi Một Ai" (Time Waits No Man)





Đúng vậy thưa bạn, đã là người chẳng ai níu kéo được thời gian. Nếu chúng ta mặc khải thì chớ còn ai nên bận tâm nữa do có bận tâm về tuổi già thì cũng chẳng giúp gì. Hãy cùng nhau an tâm tận hưởng cái vốn thời gian còn lại.

Dĩ nhiên tuổi già sẽ đến với tất cả mọi người trên thế gian này. Rồi khi tuổi già có đến ta vẫn bình thản như không, an bình, tĩnh lặng như mặt nước hồ thu. Thân tâm an lạc  chẳng khác chi hoa sen, hoa súng  đang thi nhau rộ nở trên mặt nước. Hãy xem đời là chuyện vô vi, bỏ đi phiền não.
Có thể đây là phương cách ta thắng do tâm ta chẳng hề ưu tư vì nó.

Chính đây là hạnh phúc cho chặng cuối "đường tàu" khi quý bạn và tôi chẳng còn mong cầu gì nữa./.



                              thu 2017

ĐHL edition 
9/4/2025

Tuesday, April 8, 2025

THIẾU ĐÓI MIỀN NAM SAU 1975- CHUYỆN KHOAI ĐỔI CHÓ





   Cô Hiền dạy học ở thôn Tôn khá lâu. Ba cô mất sớm  để lại cho cô, người con gái đầu, một mẹ già và đứa em trai đang học cấp hai. Cảnh nhà chật vật do đồng lương cô giáo chỉ vài chục một tháng có gắng chi cũng nữa tháng là hết. Dù tiêu chuẩn hàng tháng của cô có thêm mười ba ký gạo cùng thêm một ít nhu yếu phẩm như dầu hỏa và thịt chẳng đắp đổi vào đâu so với những nhà có đông lao động khác trong thôn.


  Hoàn cảnh neo đơn, chiêu yếu này làm cô chẳng muốn lấy chồng do cô thuơng mẹ quý em. Thật ra,  cô Hiển có người chị đầu nhưng đi lấy chồng sớm. Vợ chồng người chị mất tích vào mấy ngày Bình Tuy chạy loạn tháng Tư 1975 đến nay.  Từ cái chiều ngày 24 tháng Tư năm đó, cả nhà người chị theo ghe cặp theo biển để vô Vũng Tàu. Hôm đó sóng to gió lớn, vài thuyền thoát nạn vào được Vũng Tàu nhưng có vài chiếc bị sóng đánh lật úp. Kể từ đó tin tức người chị đầu xem như ‘bặt vô âm tín’ chẳng biết sống chết ra sao? 


    Do nghèo, cô Hiền  xem như là người chị đầu,  phải đảm đang vai trò người mẹ để nuôi  đứa em trai, ăn học đến nơi đến chốn. Cô hiểu ý mẹ và do thương mẹ chỉ còn đứa trai út này là niềm hi vọng của mẹ nên cô càng lúc càng đi đi, về về với chiếc bóng đơn côi, cam phận giữa một vùng quê cát trắng.


   Cái nghèo vùng kinh tế mới sau 1975 phủ chụp lên nhà cô Hiển thê thảm nhất. Nguyên do là thiếu bàn tay đàn ông, rẫy bái, nương rẫy thêm lương thực mới nuôi đủ trong nhà. Người ta có thiếu là thiếu gạo lúa, nhưng khoai sắn thì ê hề, không phải như cái cảnh cùng khổ dưới mái tranh nghèo của cô. Ngoài cái bàn thờ, cái bàn giữa xiêu vẹo, chẳng thấy cái chi thuộc dạng lương thực?  Nhà hàng xóm, mùa vô, khoai sắn cắt khô còn đổ đống giữa nhà chờ khô cất vào chồ. Nhà cô Hiền, chỉ vài mớ khoai tươi do cô tranh thủ với em, trồng trước hiên nhà, ăn xong là hết. Chỉ mong tháng khác, cô lại lĩnh lương vài chục đồng bạc bắc, mười ba ký gạo ăn hấp với khoai tươi, nhà ba người đắp đổi qua ngày.


    Vào thời này, dân trong thôn khó ai quên một  thiếu thốn rất chung cho mọi nhà: Thiếu đây là thiếu tiền, thiếu vải, thiếu dầu...  Ngoài ra  người ta thiếu thêm thứ lương thực cao cấp nhất là gạo và thịt.  Nói chuyện thịt, người ta còn dùng một từ 'khá đẹp' là "CHẤT ĐẠM "!

 

CON CHÓ NHÀ CÔ HIỀN





   Nhà cô Hiền. sống lọt giữa vùng dân quê lao động. Chiêu chang như cô chỉ nghề đi dạy nhưng lại là lao động chính trong nhà.  Sức đứa em trai chỉ trồng được đôi ba vồng khoai. Thế thì làm sao nhà cô không "thiếu lương thực " hay nói trắng ra khỏi thiếu đói được?

   Con chó nhà cô là 'điểm ngắm' của Tôn. Con chó kia  thuộc loại to con.  Mỗi lần nhìn hai bắp đùi sau 'núc ních' khi nó chạy qua nhà vợ Tôn, gã ước tính, nó mà thịt ra cũng được trên mười ký!  Lạ thật, thời này không ai kiêng dè hay ái ngại về thịt chó. Nhiều người ăn được, đàn ông, đàn bà , con nít, người lớn không ai còn sợ còn chê bai chuyện thịt chó như mấy năm trước. Chuyện thèm thịt, "văn vẻ" hơn một ít đó là "NHU CẦU ĐẠM " đã xóa đi bao thành kiến về chuyện ăn thịt chó. 

  Ngang đây là phần mở đầu cho Tôn nhớ lại chuyện một ngày cuối tuần, gã cùng thằng Quảng, người bạn chí cốt tới nhà cô Hiền, bàn chuyện "đổi chó".

   Vâng, chuyện đổi chác này rất đúng nghĩa  trong thời buổi giữa chốn nông thôn, khi những tờ giấy bạc là vấn đề xa xỉ. Người dân trong thôn, thường ‘vàn công, đổi công’ , giúp nhau thu hoạch những vụ mùa, là một hình ảnh rõ ràng. Đó là chuyện công lao động. Chuyện mua chác bằng tiền thường thay thế bằng đổi chác. Người cần củi, gỗ thì lấy khoai bắp mà đổi...

   Hôm đó Tôn đề nghị sẽ đổi cho cô hai gánh nặng, khoai lang, khoảng bốn thúng để lấy con chó nói trên. Cô Hiền rất cần hai gánh khoai kia. Sức cô khó  "tranh thủ" - vừa dạy vừa trồng cho ra bốn thúng khoai chỉa vỏ đỏ, xanh lòng. Xem chừng cô từ từ xiêu lòng, bắt đầu ưa thuận...

    Quảng đi theo Tôn. Hắn  từng hứa trước là tình nguyện làm "hỏa đầu quân", nấu con chó, nếu đổi chác thành công. Quảng còn hứa tất cả sả, riềng, nói chung là chuyện “đồ màu” chi ...hắn sẽ cung cấp  đầy đủ.  Nhà Quảng không thiếu những thứ này! Mạ hắn bán gánh hàng gia vị ngoài chợ nên hắn hứa là được.  Anh ta còn giúp Tôn làm “quân sư”,  nói chuyện với cô Hiền. Tính khí thằng Quảng  vui vẻ. Khi hắn cười híp cả hai con mắt.

    Tôn khó quên khuôn mặt đứa bạn thân. Mỗi lúc hắn cười hay nói chuyện hăng say với ai thì đỏ gay như vừa uống vô mấy chén rượu mỳ.  Nói gì thì nói,  trước sau gì Tôn đều nhờ 'miệng mồm' của Quảng. Hắn sẽ nói sao cho cô Hiền chấp nhận đổi bốn thúng khoai và chẳng kỳ kèo bắt thêm thúng nào nửa.

  Chuyện bàn bạc, đổi chác đang trơn tru nửa chừng, bất ngờ từ sau cái phên lá, đứa em trai của Cô nhào ra, lăn đùng giữa nền nhà khóc la thảm thiết. Tôn thấy  rõ cái sơ mi trắng của đứa em trai lấm lem đất. Đứa em trai gào khóc càng lúc càng to, hai tay nó chơi với, quờ quạng giữa khoảng không:

      - Ôi chị ôi, đừng đổi chó- đừng đổi- con chó chị ơi! Em thương con chó lắm chị ôi!

   Thật thế, đứa em trai rất thuơng con chó. Hàng ngày, cứ đi học về nó đều xoa vuốt. Con chó cũng mến cậu nhỏ. Thấy cậu chủ đi về là nó ra ngoài xa đón em cô  Hiền vô, đuôi nó vẩy vẩy. Chẳng lạ, khi cô giáo vắng nhà thì đứa em trai này là bạn với con chó kia với ai nữa? Mẹ cô Hiền tuổi già, lại năng đau. Đứa em trai này là con út không có em kế.  Chị cả nó thì đã mất tích trên biển từ lâu.

  Đang lúc cao hứng đổi chác, lâm hoàn cảnh này, khiến Tôn và Quảng hụt hẩng? Tự nhiên bầu không khí trở nên trơ trẻn lạ thường!  Một cái gì sượng sùng ập tới quá nhanh, không ai ngờ. Ai nấy đều nín bặt không nói thêm một lời.

    Đôi mắt cô Hiền như đẫm cả nước mắt. Cô thuơng đứa em trai nhất. Cô vội chạy lại ôm đứa em trai:

       - Thôi, thôi chị không đổi mô, chị không đổi mô!

   Tôn và Quảng chỉ biết lí nhí nói chi vài tiếng không rõ, rồi xô ghế ra về.


MIẾNG THỊT  CHÓ,  KHÓ  BỀ BỎ QUA


   Tưởng vậy là xong, không còn chuyện đổi chác gì nữa. Nhưng  chỉ một ngày sau, hình ảnh nồi thịt hông thơm phức, miếng nhồi chó bùi- béo làm Tôn và Quảng lại bàn với nhau. Đôi bạn này không thể bỏ qua chuyện đổi con chó kia được? Hai ngày sau lúc cô Hiền nghỉ dạy, hai đứa tiếp tục tới nhà cô. Lần này Tôn và Quảng cẩn thận hơn. Hai người chờ lúc đứa em trai cô Hiền vừa đi học mới qua. Kế hoạch đổi chác thật chớp nhoáng!




 Hai gánh khoai bốn thúng đầy vun. 

 Tôn và Quảng  gánh qua ngay khi cô vừa gật đầu đồng ý. Một đống khoai tươi vỏ đỏ, nhờ thu hoạch đủ ngày nên củ nào củ nấy láng bóng, căng tròn, trông sướng con mắt!

   Cô Hiền vào ngày đó đúng lúc đang cần khoai. Mười ba ký gạo tiêu chuẩn hàng tháng của cô đã hết hôm qua. Cái khạp nhỏ đựng gạo bên góc bếp trống trơn, không còn một hột. Hai cái thúng méo, rách, đựng khoai tươi bên góc nhà cô lúc đó chỉ còn vài ba củ  khoai nho nhỏ nhưng lại bốc mùi sâu? Kết quả thật mau chóng chỉ trong một giờ là xong ngay.

   Quảng vội dắt con chó ra khỏi nhà cô giáo như bị ma rượt? Tôn gánh hai đôi triêng gióng không, lật đật chạy theo thằng bạn. 

Hú vía! Kế hoạch thành công thật trơn tru.

   Con chó như ‘linh cảm’ trước số phận, trì cả bốn chân không chịu đi. Quảng phải ra sức kéo con chó, mắt hắn vừa ngó về phía trường như sợ đứa em trai cô Hiền về bất chợt thì nguy?  Con chó xấu số kêu “ăng ẳng”! đoạn đường đất pha cát trong thôn bốc lên những đám bụi mờ...


***




  Chỉ nội trong chiều đó, trời chưa tối hẳn, Quảng  đem qua nhà ba vợ Tôn một nồi đầy nhóc thịt hông thơm nức mũi. Lớp màng đỏ nổi lềnh bềnh trên nồi thịt vừa được Quảng ‘trịnh trọng’ đặt bên rỗ bún do ông gia Tôn ưu tiên đem thúng lúa ra đổi với nhà làm bún. Chỗ quen biết, ông gia của Tôn chỉ cần đem lúa qua đổi là có bún tươi ngay thôi. Nhà làm bún khi đi xay lúa ra gạo và xay bột làm bún dù sao cũng lời chút đỉnh và dư ra phần cám nên chẳng ai thiệt thòi chi. Một buổi tiệc thịnh soạn, trông hấp dẫn làm sao?

  Cả nhà vợ Tôn ai nấy đều phục tài người bạn của Tôn làm thịt chó "hết ý". Hết ý tức là không còn gì để chê nữa? Từ nồi hông cho đến mấy miếng dồi không khác chi tay Ông Oai trên dốc Tân Sơn làm đâu?  Chuyện ông Oai là tay thiện nghệ về thịt chó từ thời trước còn ở Quảng Trị là chuyện ông gia Tôn kể lại. Ông Oai làm thịt chó ngon đến độ có mấy ông cố vấn Mỹ tùng sự tại Tòa Hành Chánh vào thời đó, tuy " yêu chó , quý chó"  mà phải "chết mê chết mệt"? Những ông Mỹ cố vấn đó từng đem mấy két bia Budweiser “Bông Trắng” lon nhôm, gạ gẩm ông Oai làm thịt chó cho ăn…

   Đó là một thời Quảng Trị, trở lại bấy giờ là hình ảnh Tôn cùng bạn và cả nhà bên vợ đang liên hoan một nồi thịt chó thơm phức. Con chó vửa đổi được đã bù lại cho mọi người bao ngày " thiếu đạm" nơi một vùng quê - dư khoai thừa sắn- nhưng chẳng bán được bao nhiêu?

  Mấy đứa em vợ Tôn tuy nhỏ, nhưng là những tay lao động chính, đều có mặt trong buổi liên hoan. Cả nhà ông gia Tôn ai cũng suýt xoa khen tài nấu thịt chó của Quảng. Ông gia Tôn vừa ăn vừa gật gù khen ngon. Ông không quên nhắc Tôn:

     -Con nhớ đem bốn cái cẳng chó lên hầm với đậu xanh cho vợ con ăn đặng nhiều sữa cho cháu bú nghe?

   Trời sập tối. Tôn rời nhà ông gia, vội đem bốn cái cẳng chó còn lại lên nhà để hầm đậu xanh cho vợ ăn nhiều sữa để cho đứa con gái út mới sinh bú. Thằng Quảng thì khật khù do uống mấy ly rượu mỳ, hắn không quên đem cái nồi không ra về...


   Tiếng kẻng Đội Năm cuối  xóm Chợ Cam Bình, đánh  từng hồi. Tiếng kẻng giục dân đi họp... Trời dần về khuya, nếu ai còn thức đều nghe văng vẳng có tiếng khóc ai đó theo làn gió biển đưa vào?  Tiếng khóc con trai nghe thật tội do nó cứ rưng rức từng hồi? Hình như đó là tiếng khóc của đứa em cô Hiền  ./.

 

Đinh Hoa Lư 17/4/2021

Ở SAO CHO VỪA LÒNG NGƯỜI (NGỤ NGÔN )

     CHUYỆN ÔNG CHỦ CỐI XAY CÙNG CON TRAI DẪN LỪA ĐI BÁN      Ngày xưa có Ông Chủ Cối Xay già và cậu Con Trai cùng dắt một con Lừa tới chợ đ...